GÓT CHÂN MỀM
Trần Cao Trí
Em bảo Tôi mùa này mưa
nắng thất thường
Ngọn cỏ bờ đê ngã màu vàng
úa
Lúa đồng xa mắc ngẹn tai
ương
Cây chuối sau vườn nhiễu
nhương ít nải.
Em đòi gió trả lại thời
thơ dại
Gió dỗi hờn chiếc lá tơi
bời
Gió dỗi hờn quần, giật
giữa xa khơi
Thương cánh buồm oằn mình
qua lối cũ.
Buộc dây thừng, vườn cây
chim về trú.
Chút nắng thôi cũng đủ để
vàng hoa
Gót chân mềm em rong ruỗi
một bài ca
Dẫu biết bài ca đã lùi vào
quá khứ.
Trần Cao Trí
Tôi
gặp em trong nắng
Em
thấy tôi trong mưa
Cơn
mưa nhiều người không kịp vuốt mặt
Cơn
mưa đi qua để lại vô tận nỗi buồn.
Nỗi
buồn nào cho em
Mà
đôi vai oằn nặng
Nỗi buồn nào cho Tôi
Giữa đêm dài xa vắng.
Xa vắng đến nỗi Tôi không
nhận thấy mặt Tôi
Rồi tập hình dung khuôn
mặt mình qua chiếc bóng
Ngọn đèn không đủ kéo dài
thêm được nữa
Làn gió ùa vào, Tôi rùng
mình bởi cái lạnh không em.
Nhaän dieän
Trần Cao Trí
Tôi tự vệ Tôi những lúc
nhận ra điều không thật
Kể cả lời nói việc làm
Những ngõ ngách buồng óc
bí mật
Bàn tay yếu đuối mơ màng.
Tôi bắt đầu hoang mang
Bắt đầu chọn lựa
Nghe con tim nhói lên như
dao cứa
Chạy về nhìn nhân ảnh của
mẹ Tôi.
Nhân ảnh nhìn Tôi không
nói nửa lời
Chỉ nghe gió dội về lòng
ngực
Không có Tôi trái đất này
không chật.
Giai ñieäu cuoäc ñôøi
Trần Cao Trí
Tôi chở nắng vào mùa rơm
rạ
Em chở Tôi vất vã đường
dài
Lúc thăng trầm bàn tay đếm
gió
Sợ yếu mềm như ngọn cỏ
ngọn khoai.
Tôi đốt cháy Tôi một thời
trẻ trai
Giữa sóng xa khơi giữa gió
đại ngàn
Mắt lưới mưu mô mái chèo
nhẫn nại
Hạt cát nhỏ nhoi, thăm
thẳm bến bờ.
Tôi rùng mình nhận diện
thực mơ
Để bước đi dẫu con đường
không phẳng
Sự khôn ngoan nằm trong im
lặng
Chảy vào nhau giai điệu
một bài thơ.
Chuyeán xe cuoái naêm
Trần
Cao Trí
Chuyến xe về lắng nghe
trong gió
Chở yêu thương lấp kín
mong chờ
Chở tiếng cười căn nhà
rạng rỡ
Những cánh hoa lác đác nở
sau vườn.
Đem nhớ thương về với nhớ
thương
Xua sương lạnh đôi vai
ngày tháng
Bàn tay yếu mềm ấm lên
trong nắng
Hạnh phúc dâng trào ráo
hoãnh bờ mi.
Chuyến xe về thấp thoáng
chuyến xe đi
Tôi níu giữ những gì đã
đến.
Beán bôø
Trần Cao Trí
Đốt buổi chiều trong suy
nghĩ vẩn vơ
Có nợ ai đâu mà từng đêm
mất ngủ
Công việc không nhiều sao
cứ bù khú
Lương thiện đâu rồi tìm
mãi không ra.
Chút chạnh lòng, chút xót
xa
Cũng đủ nhận ra những điều
trắc trở
Chuyện lẽ thường có gì bỡ
ngỡ
Chỉ sợ mình còn lắm điêu
ngoa.
Hãy đứng lên mà sống thật
thà
Những chuyện đã qua cuộc
đời tha thứ
Xếp lại hành trang buồn
đẩy vào quá khứ
Tập làm người thánh thiện
với lương tâm.
THOÂNG
ÑIEÄP THÔ
Trần Cao Trí
Tôi muồn hỏi tại sao đất
nước vẫn còn nghèo
Đừng đổ thừa như luống rau
thiếu nước
Đừng đổ thừa như bao lần
đổ thừa trước
Để lách luồn những khúc
cạn trên sông.
Hãy đối mặt thật bằng
chính tấm lòng
Lương tri hay danh vọng
Màu sắc nào mập mờ như cái
bóng
Chưa rạch ròi còn lẫn lộn
vàng thau.
Đất nước không còn gánh
chịu những nỗi đau
Đã ba mươi sáu năm toàn
quyền giải phóng
Nhiều dự án treo nỗi trôi
thả lõng
Để đồng tiền ngất ngưỡng
tận lầu cao.
Có phải chăng đấy là phong
trào
Mọi cố gắng đã trở thành
vô nghĩa
Ngẫm sự đời mà càng thấm
thía
Đất nước nghèo giầu đâu
phải của riêng ai.
NỖI
LO QUẶN ĐAU ĐÊM VẮNG
Trần Cao Trí
Tôi
tập lo về tương lai
Bởi
hôm nay chẳng có những gì để lại
Ngoài
mớ giấy tùy thân
Khối
óc còn trống rỗng
Và
tập giận những chủ nhân nắm giữ tương lai
Bởi
họ ham chơi nhiều hơn ham học
Những
người truyền lửa vào tương lai
Vẫn
còn thất thường mưa nắng
Nỗi lo quặn đau đêm vắng
Lay lắc đến xao xác tâm hồn
Mạnh tay xé toạt màn sương
Kéo nắng lên cho xanh tươi đồng ruộng.
Vaät loän vôùi tö duy
Trần Cao Trí
Tôi bật dậy theo bản năng
Tự vệ với không gian im
lặng
Không gian trống vắng,
nghiêm nghị nhắc Tôi lắng lòng
Trái tim cục cựa đẩy ra
từng hơi thở nhẹ nhàng
Tôi vo tròn suy nghĩ dễ
dãi thành nghiêm khắc
Tự hỏi mình sao dễ dãi đến
thế
Trang giấy nghiêm khắc hỏi cây bút viết lên Tôi những
điều gì
Cái không gian im lặng hỏi Tôi anh
lắng lòng suy nghĩ những gì
Cây bút hỏi Tôi anh đã thay đổi những
gì trong tư duy trước khi hành động
Tôi mở cửa nhìn trời phía đông vừa hừng sáng.
Caùi
toâi
Trần Cao Trí
Cả một cuộc đời vẫn chưa thoát ra khỏi vành nôi nhỏ
bé
Vành nôi cha đan bằng
những thanh tre mọc trên đất làng
Chẻ bằng lưỡi rựa khai
hoang nay đã hoen rỉ
Bứt mày bằng lưỡi liềm gặt
hái cũng mòn nhẵn hết răng.
Suốt cuộc đời của hai
người chỉ mong cho Tôi quần trơn áo mỏng
Và cho Tôi đôi giày đen loáng bóng
Mỗi khi ra đường đứng trước gương rẽ mái hai
ngôi
Chiếc lược sừng trâu lặng
thầm theo dấu thời gian.
Rồi ngộ nhận ra cuộc đời
này sẽ không cần Tôi nữa
Bởi sự hẹp hòi của cái Tôi
trong Tôi còn quá lớn
Cái tôi ấy thật là táo tợn
Cái Tôi ấy thật là ghê
ghớm
Chỉ biết cho riêng mình đã
quên lưỡi rựa năm xưa.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét