Thứ Sáu, 15 tháng 11, 2013

HỒNG THANH QUANG - NỖI BUỒN TỐC KÍ 1

nhà thơ Hồng Thanh Quang
HUẤN CA
Sàm danh mà cứ tưởng hay
Kiểu gì cũng sẽ có ngày sa cơ
Làm thơ thì cứ làm thơ
Đừng nên nhầm hóa con vờ đỉnh chung
Nói dối thực sự hay cùng
Không biết cũng thốt má sưng chuyện thường
Dám đi thì mở ra đường
Nhưng nếu lạc lối , tự thương lấy mình
Một khi còn lụy chữ tình
Tránh xa những chỗ cung đình, khỏi gay...
Đần si chân mạo phạm tay
cuồi cùng sẽ phải mặt dày mo nang...
Muốn sang phải tự mình sang
Sống thân tầm gửi ,vinh quang nỗi gì...



MÕI NGƯỜI RIÊNG MỘT NIỀM ĐAU
Mỗi người riêng một niềm đau
Nên chăng đi lễ hùa nhau một chùa
Nơi mà họ được ta thua
Với ta phú quý như đùa vậy thôi
Chỉ riêng em ở trong đời
Thì ta phải giư làm người tình chung...





KHÚC TƯỞNG VỌNG
Lặng im mà tưởng niệm
lặng im mà buồn đau
Lặng im mà suy ngẫm
Lỗi của mình ở đâu
hãy tha thứ cho tôi
Không phải vì thất thố
Không phải vì vô ý
Không phải vì ngây thơ...
Hãy tha thứ chgo tôi
Đã không làm gì cả
Để ta hiểu nhau hơn
Để ta cùng đại xá...

Bởi cuối cùng còn lại
Không phải là vinh quang...
Trái tim người sáng tạo
Vĩnh viễn là hoang mang...
hồng thanh quang

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

BÀI MỚI ĐẮNG

Truyện ngắn: BÊN CÁNH GÀ CHÁNH ĐIỆN _ NGUYỄN HẢI ĐĂNG

Bên cánh gà chánh điện phần 1 BÊN CÁNH GÀ CHÁNH ĐIỆN Xe dừng lại với tiếng xột xoạt trên mặt đường, như bao chuyến xe đã ghé qua từ thuở ...