Thứ Sáu, 22 tháng 11, 2013

HÌNH TƯỢNG THÁP NHẠN TRONG THƠ NGUYÊN TIÊU

HÌNH TƯỢNG THÁP NHẠN TRONG THƠ NGUYÊN TIÊU 2007

                                                                                                             PHẠM NGỌC HIỀN

            Có lẽ hiếm thấy nơi đâu trên đất nước Việt Nam này có được một không gian lý tưởng để đọc thơ như núi Nhạn – Tuy Hoà. Núi không cao nhưng từ trên đỉnh phóng tầm mắt nhìn xung quanh có thể bao quát được một khung cảnh bao la với đầy đủ các dạng địa hình: biển, sông, đồng, núi. Nó rất thích hợp cho các thi nhân thả hồn thơ phóng khoáng bay lượn trên bức tranh sơn thuỷ hữu tình. Cổ Tháp nằm trên ranh giới giữa phố và quê, gợi nhớ cả hai chiều thời gian quá khứ và hiện tại, có thể cung cấp đề tài vô tận cho các văn nghệ sĩ. Nhờ có vị trí lý tưởng này mà hội thơ xuân ở đây được tổ chức khá sớm và có thể xem Phú Yên là nơi khởi nguồn cho ngày thơ Việt Nam. Đêm thơ Nguyên Tiêu trở thành ngày hội văn hoá lớn của nhân dân Phú Yên và các bạn yêu thơ ở các tỉnh Nam Trung Bộ – Tây Nguyên. 
             Trong thơ xuân 2007 này, người ta thấy có sự góp mặt của các cây bút từ nhiều tỉnh thành trong cả nước. Từ Huế, thi sĩ Ngàn Thương cũng góp mặt bài “Tự khúc xuân” và cho rằng, sự kết hợp các yếu tố núi sông, trăng gió, mùa xuân và thi ca đã làm cho ngày hội thơ Phú Yên có sức quyến rũ đặc biệt với các thi nhân:”Không thơ / Chắc núi cũng buồn / Ngồi nghe gió hát, sông Chùa lượn quanh / Không trăng / Chắc sẽ buồn tênh / Lấy ai gửi chút tâm tình đêm nay / Nếu không có tháp Nhạn này / Rêu đâu muốn mọc phủ đầy hồn non”.Là một người từng sống ở nhiều nơi, cây bút trẻ Hồ Thanh Ngân từ Cà Mau đã nhận xét về phong trào thơ Phú Yên qua bài “Tháp Nhạn
”:”Không ở đâu thơ nhiều như ở đây / Bạn bè gặp nhau nói một câu lục bát / Tháp Nhạn nhờ thơ bay lên cao / Người nhờ tháp giữ cân bằng mặt đất”. Đêm thơ Nguyên Tiêu Phú Yên trở thành điểm hội ngộ của các cây bút gần xa. Phạm Dạ Thuỷ (Khánh Hoà) luôn giữ trong lòng nỗi “Khát cháy mùa thơ xưa”:”Sông Ba ngày tháng trôi / Tháp Nhạn hoài lộng gió / Ta như người mắc nợ / Dang dở mấy chuyến tàu”.Nhiều văn nghệ sĩ gốc Phú Yên phiêu bạt bốn phương trời cũng tranh thủ về quê ăn tết và nấn ná chờ đến sau rằm tháng giêng mới ra đi. Thậm chí, sau tết, có người tranh thủ vào Sài gòn giải quyết một số công việc cơ quan rồi ra lại Phú Yên để dự đêm thơ. Có thể thấy tâm trạng háo hức chờ đến đêm thơ Nguyên Tiêu trong bài “Ngàn năm Tháp Nhạn” của Trần Văn Phú:”Bước đường đời dong ruổi muôn phương / Mang theo bóng hình tháp Nhạn / Đêm thơ Nguyên Tiêu nghĩa tình sâu nặng / Day dứt lòng người chưa kịp về quê”. Đối với những người con xa xứ, hình ảnh núi Nhạn sông Đà như một lời nhắc nhở nhớ đến quê hương:”Nghe ngây ngất giữa đất trời hôn phối / Bao nhiêu năm phiêu dạt chốn đô thành / Nếu chẳng về sông Ba núi Nhạn / Tôi bao giờ biết xuân đến từ đâu ?”( Hương quê – Trương Duy Vũ ). Không chỉ riêng gì những người xa xứ mà đối với những người đang sống tại quê nhà, nhìn thấy Nhạn Tháp hằng ngày mà vẫn khao khát đợi chờ đến Nguyên Tiêu như chờ một niềm vui mới mẻ sẽ đến với mình trong năm mới:”Nguyên Tiêu – ôi, đêm hội / Bao đêm mải miết chờ / Trăng vờn trên Tháp Nhạn / Ta hoà vào đêm thơ”( Trang thơ – Thu Hồng ). Để có thơ đọc trong đêm Nguyên Tiêu, nhiều người chuẩn bị rất chu đáo từ nhiều tháng trước đó. Nguyên Đạt cho biết:”Ươm thơ từ buổi thu đông / Hong thơ từ ngọn lửa lòng chờ mong / Nguyên Tiêu gặp gỡ tri âm / Bên dòng Nhạn Tháp thả dòng sông trăng”.Đến với tháp cổ đêm thơ, người ta có cảm giác tắm mình trong bầu không khí cổ kính của ngàn xưa, có tiếng mẹ ru, có lời sáo thổi, có những ảnh hình cổ tích như thực như mơ:”Tháp cổ bóng ngà toả sáng / Gió lùa tóc xoã bờ trăng / Lời ru hút theo tiếng sáo / Thả hồn mờ ảo cung Hằng”( Hương xưa – Vạn Hạnh ). Nhìn vào tháp cổ đêm thơ, mỗi người nảy sinh một tứ thơ khác nhau. Trần Thiện Lục thì liên tưởng đến nền văn hoá Chiêm Thanh rực rỡ nhan sắc:” Lặng vào giữa chốn xa xăm / Và đồi trăng gió mưa giăng đầy trời / Nhìn núi Nhạn trắng mưa rơi / Nghiêng nghiêng tháp cổ chơi vơi nhạt nhoà / Vẫn in bóng dáng ngọc ngà / Thân hình vũ nữ trên toà tháp cao / Mắt buồn vũ nữ đêm sao / Hằng thương thành cổ chìm vào lãng quên” ( Tháp cổ thành xưa). Lê Anh thì cảm nhận tháp cổ như có linh hồn và dáng điệu như con người:”Bờ trăng sáng được cắt đôi / Nghiêng mình cổ tháp niềm vui nỗi buồn / Từng viên gạch nhuộm đỏ hồng / Dịu dàng rêu dấu chân mòn bậc thang”(Trăng về Nhạn Tháp). Huỳnh Duy Hiếu nhận thấy trên tháp Nhạn mang hình bóng quê nhà yêu dấu:”Bên tháp cổ ngàn năm bè bạn / Sông vẫn một dòng xanh ôm bóng núi quê nhà” (Sông Chùa). Còn dưới con mắt của Vũ Hoàng Giang, khung cảnh đêm thơ lung linh sắc màu kỳ ảo như ở cõi tiên:”Nguyên Tiêu có tự bao giờ / Mỗi năm đến hẹn khách thơ lại về / Đường lên núi Nhạn đẹp ghê / Ngàn cây xoã bóng tràn trề ánh trăng (…) Tiếng đàn tiếng sáo ngân vang / Kìa em xiêm áo mở màn đêm thơ / Không gian bỗng lặng như tờ / Tưởng như tan cả vào thơ hết rồi”( Nguyên Tiêu biết mấy nghĩa tình). Mỗi khán giả đến với hội thơ đều mang theo một nụ cười góp phần tạo nên ngày hội vui của xứ sở, rồi khi tan hội cũng mang theo về những nụ cười của người khác làm sưởi ấm trái tim mình :”Đêm xuân trăng trải cành dương / Nguyên Tiêu bát ngát thơ vương lòng người / Ai ơi hứng lấy nụ cười / Đem về ấp giữa dòng đời xôn xao”(Tháp Nhạn – Trần Hữu Thọ ). Đối với Quang Ngự, đêm thơ Nguyên Tiêu có tác dụng làm cho mỗi người có thêm hạnh phúc tình yêu, thơ làm cầu nối cho tình yêu. Cho nên, trong bài “Ai xui ta bén duyên nhau”, ông nói:”Đêm nay dưới ánh trăng sa / Suối thơ dào dạt ngân nga yêu kiều / Kề bên nhau hỡi em yêu / Cùng vui mừng đón Nguyên Tiêu đã về”…
             Thơ xuân 2007 viết về đêm thơ Tháp Nhạn rất nhiều và có nội dung rất phong phú. Đây cũng là nội dung chính của tuyển tập Nguyên Tiêu hằng năm. Mặc dù viết về đề tài cũ với hình tượng cũ nhưng các thi sĩ luôn có ý thức làm cho Tháp Nhạn luôn mới mẻ qua mỗi lần sáng tác. Nói như thi sĩ Huỳnh Văn Quốc, biên tập viên của chương trình thơ Nguyên Tiêu:
                                                Dẫu không mới nhưng muôn đời chẳng cũ
                                                Sáng tạo nào cũng không thể giống nhau
                                                                                                                
                                                                                                           

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

BÀI MỚI ĐẮNG

Truyện ngắn: BÊN CÁNH GÀ CHÁNH ĐIỆN _ NGUYỄN HẢI ĐĂNG

Bên cánh gà chánh điện phần 1 BÊN CÁNH GÀ CHÁNH ĐIỆN Xe dừng lại với tiếng xột xoạt trên mặt đường, như bao chuyến xe đã ghé qua từ thuở ...