Thứ Hai, 30 tháng 9, 2013

PHẢI CHĂNG ĐÃ ĐẾN LÚC CẦN CÓ MỘT BAN ĐỊNH VỊ

Chào bạn hữu văn chương
Mới sớm dậy vào mạng, Triệu Lam Châu tôi nhận được bài CHAO ÔI ! NHỤC
NHÃ QUÁ ! LẠI MỘT QUẢ LỪA TẦM CỠ QUỐC TẾ NỮA, do bạn Trịnh Bảo Chân
(<trinhbaochan@gmail.com> ) gửi tới. Bài này nhằm tìm hiểu xem việc
trường Đại học Kỷ lục Thế giới trao tặng “bằng tôn vinh giá trị nội
dung kỷ lục” cho cuốn sách Thi vân Yên Tử của “nhà thơ thần” Hoàng
Quang  Thuận, tại Thiền viện Trúc Lâm Yên Tử - thực chất có đúng là
giá trị cần tôn vinh hay không? (Báo giáo dục và thời đại Online ngày
23 tháng 9 năm 2013)
Tác giả bài viết lần tìm trên Mạng xem Trường đại học Kỷ lục thế giới
đang đóng ở nước nào, quá trình Đào tạo của Trường này ra sao (mà chỉ
cần học từ xa sáu tháng, có thể nhận bằng tiến sĩ). Cuối cùng không
tìm ra một trường đại học nào như vậy? Có nghĩa là Trường đại học Kỷ
lục thế giới chỉ là trường ma chăng?
Nếu đúng như thế, thì chúng ta lại bị một quả lừa mới rồi đó. Chúng ta
hãy chờ xem một thời gian nữa sự thật của việc này là như thế nào?
Năm ngoái ngày 8 tháng 8 năm 2012 Tạp chí Nhà văn tổ chức hội thảo
Hoàng Quang Thuận với non thiêng Yên Tử. Tôi tìm đọc thơ Hoàng Quang
Thuận trên mạng, thấy thơ ông cũng thường thôi – thế mà người ta định
đề cử Thơ thiền Hoàng Quang Thuận đi dự giải quốc tế Nôben? Thế rồi
hai ngày sau đó trên lethieunhon.com khi ấy có hai bài của hai nhà thơ
Trần Trương và Hữu Kim phân tích thơ Hoàng Quang Thuận và tỏ ý không
thể đồng tình với việc đề cử loại thơ như vậy đại diện cho Việt Nam đi
dự giải Nô ben văn chương. Bốn ngày sau đó tức ngày 12 tháng 8 năm
2012 Triệu Lam Châu tôi có bài ĐÃ ĐẾN LÚC CẦN PHẢI CÓ MỘT BAN ĐỊNH VỊ?

Giờ đây trong lúc chờ đợi dư luận và những người tâm huyết tìm hiểu
xem thực hư ra sao việc trường Đại học Kỷ lục Thế giới trao tặng “bằng
tôn vinh giá trị nội dung kỷ lục” cho cuốn sách Thi vân Yên Tử của
“nhà thơ thần” Hoàng Quang  Thuận, tại Thiền viện Trúc Lâm Yên Tử  -
tôi muốn quý vị cùng đọc lại bài viết của tôi năm ngoái ĐÃ ĐẾN LÚC CẦN
PHẢI CÓ MỘT BAN ĐỊNH VỊ? Tôi nghĩ hẳn bài này vẫn còn có tính thời sự
đối với việc tôn vinh giá trị nội dung kỷ lục cho cuốn sách Thi vân
Yên Tử của “nhà thơ thần” Hoàng Quang  Thuận?
Xin chúc quý vị sức khoẻ, bình an và viết hay
Kính thư
Triệu Lam Châu
Đường trời: trieulamchau@gmail.com
Số nối:  0983 825502



Triệu Lam Châu

PHẢI CHĂNG ĐÃ ĐẾN LÚC CẦN CÓ MỘT BAN ĐỊNH VỊ?

 Hồi xưa thời còn bao cấp khi có cấn cá gì giữa các đơn vị hoạt động
kinh tế của cùng một nhà nước (không có thành phần kinh tế tư nhân)
quản lý, thì cần đến Trọng tài kinh tế để giải quyết cho thoả đáng.
Hồi ấy tuy cuộc sống khó khăn về vật chất, nhưng tinh thần thì rất
trong sáng vô tư, tất cả vì công việc chung, theo phương châm “Một
người vì nhiều người và nhiều người vì một người”. Do vậy cuộc sống
thanh bình êm ả và hạnh phúc (theo đúng nghĩa của từ này). Thường thì
trọng tài kinh tế hoạt động rất công minh, nên giải quyết các vấn đề
nói chung là thoả đáng cho các bên.

Khi nước ta bước vào nền kinh tế thị trường theo định hướng xã hội chủ
nghĩa, thì không còn Trọng tài kinh tế nữa, mà thay vào đó là Toà án
kinh tế. Tất cả mọi tranh chấp và mâu thuẫn kinh tế, đề phải đưa nhau
ra toà án mà giải quyết.

Theo quan niệm của riêng tôi, thì Trọng tài kinh tế hay Toà án kinh
tế, đều có một chức năng chung đó là: Giải quyết những khúc mắc giữa
các bên về mặt kinh tế. Hay nói một cách khác là định vị cho những
hoạt động kinh tế của các bên trở lại bình thường như nó cần phải có.
Một quá trình hoạt động nào đó mà bị quá đà, không bình thường, dễ gây
sự cố - thì ta phải điều chỉnh, định vị nó lại, cho nó trở lại hoạt
động bình thường, suôn sẻ và an toàn.

Còn trong sáng tác và quản lý văn học xưa nay chúng ta chưa có một tổ
chức hay một ban nào đó mang tính định vị như Trọng tài kinh tế hay
Toà án kinh tế. Có thể do chúng ta chưa có một quá trình văn học nào
quá đà chăng, mà chưa có (tạm gọi là) Ban định vị?

Song mới chỉ hơn tháng nay thôi, kể từ ngày 28 tháng 6 đến 8 tháng 8
năm 2012 chúng ta đã có hai cuộc Hội thảo cực lớn về văn học. Đó là
Hội thảo “Thơ Việt Nam hiện đại và Nguyễn Quang Thiều” và Hội thảo
“Hoàng Quang Thuận với Non thiêng Yên Tử”. Tôi xin trích lại hai tin
quan trọng đó như sau:

VanVN.Net – Sáng 28/6/2012, tại Viện văn học Việt Nam (số 20 Lý Thái
Tổ - Hà Nội), cuộc tọa đàm khoa học “Thơ Việt Nam hiện đại và Nguyễn
Quang Thiều” được tổ chức. Tới dự tọa đàm có các đại biểu: PSG. TS
Đinh Xuân Dũng, PGS. TS Nguyễn Hồng Vinh - Chủ tịch Hội đồng Lý luận,
phê bình văn học, nghệ thuật Trung ương; nhà văn Nguyễn Trí Huân – Phó
Chủ tịch Hội Nhà văn Việt Nam, TBT Báo Văn nghệ; nhà phê bình Lê Thành
Nghị, nhà thơ Đỗ Hàn – Chánh văn phòng Hội NVVN; nhà phê bình Nguyễn
Hòa, PGS. TS Nguyễn Đăng Điệp – Viện trưởng Viện văn học; PGS. TS
Trương Đăng Dung… cùng đông đảo các cán bộ nghiên cứu của Viện văn
học; các nhà văn, nhà thơ, nhà báo, bạn bè của nhà thơ và những người
quan tâm đến thơ Nguyễn Quang Thiều.

Sau cuộc hội thảo “Thơ Việt Nam hiện đại và Nguyễn Quang Thiều” nhằm
cổ vũ cho phong trào làm thơ cách tân, ta thấy có nhiều bài viết phản
đối kịch liệt đăng trên blog dohoang, vannghecuocsong.com với những
lời lẽ hết sức bức xúc của những người cầm bút có trách nhiệm với văn
chương và bạn đọc chân chính. Những ý kiến của họ không xuất phát từ
mâu thuẫn cá nhân, mà phần lớn là vì sự phát triển đúng hướng của thơ
ca nước nhà (dẫu có một số lời lẽ hơi khó nghe). Tác giả của những
loạt bài phản đối thơ cách tân (thậm chí vô lối theo cách gọi của Đỗ
Hoàng) bao gồm: : Nhà thơ Đỗ Hoàng, Nhà thơ Trần Mạnh Hảo, Nhà thơ
Nguyễn Hữu Quý, Nhà văn Nguyễn Hiếu và Nhà văn Phạm Viết Đào.

 Tôi đang phân vân không biết nên gọi là gì… Nếu coi cuộc Hội Thảo
trên là quá đà - (nếu không quá đà thì tại sao lại có những nhà thơ
nhà văn  tâm huyết phản đối dữ dội như vậy? Mà họ làm việc ấy vì tâm
huyết, chứ có ai trả lương cho họ đâu, có khi còn chuốc lấy oán thù
nữa chứ) – thì blog dohoang, vannghecuocsong.com và những nhà thơ nhà
văn có bài phản đối ấy là đóng vai trò định vị chăng? Vấn đề này còn
bỏ ngỏ. Kính mong các nhà thơ nhà văn và bạn đọc thảo luận tiếp để làm
sáng tỏ vấn đề.

Rồi đến cuộc Hội thảo thứ hai:

Tapchinhavn.vn- Sáng 8/8/2012, tại trụ sở Hội Nhà văn Việt Nam (số 9
Nguyễn Đình Chiểu – Hai Bà Trưng – Hà Nội), đã diễn ra hội thảo “Hoàng
Quang Thuận với Non thiêng Yên Tử” do Tạp chí Nhà văn-Hội Nhà văn Việt
Nam tổ chức.
Đến dự hội thảo có nhà thơ Hữu Thỉnh – Chủ tịch UBTQ Liên hiệp các Hội
VHNT Việt Nam, Chủ tịch Hội NVVN; Ông Nguyễn Dy Niên – nguyên Bộ
trưởng Bộ Ngoại giao; Ông Nguyễn Thanh Sơn – Thứ trưởng Bộ ngoại giao;
Ông Lê Trần Trường An – Chủ tịch, Tổng giám đốc sách Kỷ lục VN; PGS.,
TS. Nguyễn Hồng Vinh – Chủ tịch Hội đồng LLPB VHNT Trung ương; TS. Lê
Thị Bích Hồng – Vụ phó Vụ Văn hóa Văn nghệ, Ban Tuyên giáo trung ương;
Trung tướng, nhà văn Hữu Ước – Phó Tổng cục Tổng cục XDLL, Bộ Công an;
Các vị hòa thượng tại Thiền viện Trúc Lâm Yên Tử; các Ủy viên BCH Hội
NVVN, các nhà văn, nhà thơ, nhà báo cùng đông đảo bạn đọc quan tâm tới
tập “Thi Vân Yên Tử”.

Cuộc Hội thảo diễn ra vào ngày 8 tháng 8, đến lúc này là bốn giờ bốn
mươi lăm phút sáng 12 tháng 8 (Triệu Lam Châu thức suốt đêm để viết
bài này), thì chỉ vẻn vẹn ba ngày – mà đã có các bài viết như: “Ứng
viên Nô-Ben hay chứng Nô Đùa” của nhà thơ Trần Trương, “Thi tài siêu
đẳng, thi tâm siêu việt, hay thi sự siêu rùm beng?” của nhà thơ Hữu
Kim, “Từ hiện tượng Hoàng Quang Thuận, nghĩ về nhệ thuật của thời
gian” của Trần Văn Phúc.
Tất cả các bài này đều đăng trên lethieunhon.com và có rất nhiều phản
hồi của bạn đọc có tâm, trong đó có phản hồi của nhà thơ Nguyễn Trọng
Tạo, nhà thơ Lê Hoài Nguyên, nhà văn Nguyễn Khoa Đăng, Nhà báo Lê
Phương Dung và nhiều người khác nữa… tỏ ý bất bình về việc vĩ đại hoá
thơ Hoàng Quang Thuận, nhằm đưa thơ ông ta lên tầm cao nhất của nhân
loại (đề cử vào giải Nobel) – mà thực chất các bài viết đều cho thấy
thơ của vị tiến sĩ này rất bình thường không có gì gọi là xuất sắc,
thậm chí theo nhà thơ Trần Trương đó là “Một tập thơ vào loại dưới
trung bình, câu cú thì cổ hủ, hành văn thì tùy tiện, gặp gì nói đấy,
may mà không gặp cái cảnh nhà vua đi…vệ sinh, tôi e rằng đến đây mà
không giữ bình tĩnh, xúc động quá mà tức cảnh thành thơ thì …khó tả.”
Quả thật lúc đầu đọc tin các tờ báo lớn ở Hà Nội (kể cả tờ báo cao
nhất và quan trọng nhất của nước ta hiện nay là tờ Báo điện tử Đảng
cộng sản Việt Nam), thấy ca ngợi hết lời thơ thiền (tạm gọi là như
vậy) của Giáo sư tiến sĩ Hoàng Quang Thuận (Viện trưởng Viện Công nghệ
viễn thông ) và đặc biệt nhất là Báo An ninh Thủ đô còn in một tít rất
giật gân “ Hoàng Quang Thuận: Thơ Thiền dự giải Nobel” – tôi (Triệu
Lam Châu) thực sự thấy choáng váng mấy ngày liền. Một hiện tượng thơ
hết sức kỳ vĩ như vậy, mà lâu nay mình không hề tìm hiểu và quan tâm
để học tập tinh hoa của thơ ông – thì quả thật mình lạc hậu và có lỗi
nhiều lắm với Vầng hào quang thơ Hoàng Quang Thuận lồng lộng khắp thế
gian này.
 Thế rồi tôi vào trang thaibatan.com tìm đọc thơ Hoàng Quang Thuận.
Dịch giả Thái Bá Tân đã trân trọng và dịch công phu thơ Hoàng Quang
Thuận ra tiếng Anh. Đọc qua hàng mấy chục bài thơ của Hoàng Quang
Thuận, tôi cảm thấy rất bình thường, không có gì nổi trội cả. Tôi băn
khoăn: Hay là mình chưa có chất thiền trong người để cảm nhận cái tinh
tuý của thơ ông?

 Bây giờ đọc các bài viết của nhà thơ Trần Trương, nhà thơ Hữu Kim,
ông Trần Văn Phúc và phản hồi của nhà thơ Nguyễn Trọng Tạo (và của
nhiều vị khác nữa) – về thơ Hoàng Quang Thuận, thì tôi hết băn khoăn
rồi và khẳng định: Thơ thiền của ông ấy chỉ ở mức trung bình thôi. Thế
mà cả một hệ thống truyền thông khổng lồ của nước nhà tôn thơ Hoàng
Quang Thuận lên tận mây xanh, rồi đề cử dự giải Nobel. Tôi buồn vô hạn
và không hiểu tại sao người ta lại tôn vinh vô lối như vậy? Cảm ơn
lehieunhon.com đã giúp tôi hết băn khoăn khi đánh giá về thơ Hoàng
Quang Thuận…
Tôi đồ rằng trong vài ngày tới sẽ có nhiều bài viết tâm huyết nữa phản
đối viếc tôn vinh vô lối thơ Hoàng Quang Thuận.
Vậy với cuộc Hội thảo lớn thứ hai này, theo tôi – Triệu Lam Châu –
cũng có vẻ là quá đà rồi, thì những người định vị cho nó là
lethieunhon.com, là nhà thơ Trần Trương, là nhà thơ Hữu Kim, là Trần
Văn Phúc chăng?
Tôi lại trộm nghĩ nếu không có những blog tự nguyện xả thân vì việc
chung và những nhà văn nhà thơ tâm huyết với việc định vị như trên –
thì bạn đọc sẽ hoang mang biết chừng nào và thơ ca của nước nhà sẽ đi
về đâu? Tôi cảm phục và kính trọng các blog và các vị làm công việc
định vị ấy, họ viết bài phản đối những việc quá đà là xuất phát từ một
cái tâm vô cùng trong sáng, chứ có ai hoặc đơn vị nào trả lương cho họ
đâu? Họ viết có lý, có trình độ, có căn cứ thoả đáng, với mục đích
trong sáng và được bạn đọc chân chính ủng hộ.
Việc tôn vinh quá đà của hai cuộc hội thảo thơ trên đây, đã giáng một
đòn chí tử vào sự cảm nhận thơ của cả nước. May mà chúng ta vẫn còn có
những nhà thơ chân chính và các blog  tâm huyết với sự phát triển đúng
hướng của thơ ca nước nhà – định vị cho chúng ta trở lại trạng thái
cân bằng vốn có trong cảm nhận thơ hôm nay.
 Do đó theo tôi, giờ đây đã đến lúc chúng ta cần phải có một Ban Định
vị chính thống có tính pháp nhân, để làm chức năng điều chỉnh, điều
tiết và định vị các quá trình hoạt động thơ ca của nước nhà hôm nay và
mai sau…
Thành phố Tuy Hoà, ngày 12 tháng 8 năm 2012
trieulamchau@gmail.com
ĐT: 0983 825502



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

BÀI MỚI ĐẮNG

Truyện ngắn: BÊN CÁNH GÀ CHÁNH ĐIỆN _ NGUYỄN HẢI ĐĂNG

Bên cánh gà chánh điện phần 1 BÊN CÁNH GÀ CHÁNH ĐIỆN Xe dừng lại với tiếng xột xoạt trên mặt đường, như bao chuyến xe đã ghé qua từ thuở ...