NGƯỜI ĐÁNH BẮT GIẤC MƠ
Đêm
đêm tôi giăng lưới
Đợi
giấc mơ trở về
Giấc
mơ không dự ngôn
Giấc
mơ không ác mộng
Chỉ
là phiếm chỉ của kẻ qua đường
Tôi
kéo lưới giấc mơ
Không
phải sự mỏi mệt, không phải sự phiền rầu
Mẻ
lưới lạc quan, tinh mơ sung sướng
Người
ngư phủ tôi rung rinh
Trong
trỉu ắp giấc mơ
Tôi
ngồn ngộn giấc mơ như người đi biển trúng mùa cá
Đêm
tôi giăng lưới giấc mơ.
Hành trình của
tôi
Hành
trình của chú ốc sên
Gõ
nhịp với thời gian
Trên
niềm đớn đau của thân phận
Bao
bài ca nhạt phèo vô nghĩa
Tôi
tin là nước mắt thật thôi
Nhưng
người ta không ai chìm đắm
Phải
đi về hướng khác thôi
Bao
lời nói rải đi như gai nhọn
Người
cho đi ,tôi lặng lẽ cảm ơn
Vị
đắng rồi sẽ thành ngọt
Uống
đắng hoài phải quên thôi
KÝ HỌA MỘT KHU VƯỜN
Cánh đại bàng về thu mình trong góc vườn chiều
Hòn
thổ sơn mang khát vọng vững trải và trầm tĩnh
Mặt
hồ giấu trong lòng tiếng nói đại dương
Những
hàng cây những phận người trong nắng gió
Ông
giáo già tạc vào mây trăng, tóc trắng , râu trắng
Đó
là mặt trời không áng mây che
Những
dòng chảy bao thế hệ không cạn
Nơi
đây khu vườn chưa hoang vắng bao giờ
Nơi
kia ồn ào nơi này tĩnh lặng
Nơi
kia rực nắng nơi này gió lộng
Những
hàng cây bất động những tách trà bốc khói
Chỉ
tiếng lá rơi đánh thức mặt hồ tung tăng cá con
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét