Thứ Hai, 22 tháng 7, 2013

THƠ PHAN MINH CHÂU

TỔ QUỐC CẦN ĐÃ CÓ CHÚNG CON

Có phải giờ này con đang ngồi trong lớp
Đang tập đánh vần hai chữ VIỆT NAM
Tổ Quốc mình một dải đất yêu thương
Nằm thao thức bao đêm chờ bão dữ
Cơn bão nghìn năm đã đi vào trang sử
Trang sử hào hùng còn sáng Bạch Đằng Giang
Hưng đạo Vương đã chặn bão nghìn năm
Bằng cọc nhọn từ rừng tre nước Việt
Và hai bà Trưng đã giử tròn khí tiết
Để Hát Giang mãi mãi sáng lời thề
Trăm trứng rồng bay lượn khắp trời quê
Cha ông ta ngày xưa
Vẫn hiện về trong con qua những bài Lịch Sử
Và biển đảo của ta
Đã ghi rõ trong những bài Địa Lý
Bốn nghìn năm ấn chỉ vẫn chưa phai
Dân tộc chúng ta
Một dân tộc thủy chung và hồn hậu
Lấy nghĩa nhân làm thước để răn mình
Bốn bể năm châu thắm tình bè bạn
Trọng lời thề sau trước vẫn đinh ninh
Nhưng bão tố nghìn năm xưa đã bắt đầu nỗi dậy
Sóng dập dồn trên biển đảo quê hương
Hoàng Sa ,Trường Sa cồn đất nhỏ yêu thương
Nằm thao thức từng đêm dài chống bão
Các anh con
Rời sắc áo học trò để thành người lính đảo
Ngày canh trời đêm chốt biển xa xôi
Nghe sóng gầm nhớ mẹ thuở ru nôi
Mai khôn lớn con làm nên Phù Đổng
Tổ Quốc ta
Bốn nghìn năm biển dài và đất rộng
Mỗi bờ tre mỗi thành quách kiêu hùng
Bão phương Bắc có làm nên biển sóng
Vẫn sáng ngời hai tiếng VIỆT NAM


TRƯỜNG SA XANH

Tên gọi là Trường Sa có lẽ
Cồn cát dài hun hút phải không em..?
Anh chỉ thấy quanh mình toàn sóng biển
Anh chỉ thấy xôn xao đàn én liệng
Hẳn Trương Sa đang náo nức vào Xuân
Nhánh Mai rừng đơm nụ thoáng bâng khuâng
Ghìm nỗi nhớ vào lòng người lính trẻ
Đã bao năm chưa về thăm đất mẹ
Bởi nơi này chưa thực sự bình yên
Mỗi đòn thù trên mảnh đất thiêng liêng
Thì tuổi trẻ cần thêm nhiều sắc áo
Và mẹ đó như loài chim báo bão
Nhắc con về sông nước của quê hương
Mái đầu xanh bạc gió viễn phương
Chắc tay súng như đời người lính biển
Anh vẩn đó…. loài chim Chiền Chiện
Chao đời mình cho Tổ Quốc đi lên
Đã một thời những người lính không tên
Nằm yên nghĩ giữa Trường Sa heo hút
Gian khổ đói no từ nỗi đau rút ruột
Vẫn giọng cười ngạo nghễ đầy vơi
Hãi đảo xa một chấm nhỏ bên trời
Bao thiếu thốn bao buồn vui bỏng cháy
Đêm canh biển rì rào nghe cá quẫy
Ngày chung tay chăm miếng đất tươi màu
Những cánh thư xanh không biết viết từ đâu
Mang nỗi nhớ nơi quê nhà gửi đến
Gói quà mọn thay cho ngày lỗi hẹn
Chút tâm tình em gái nhỏ yêu thương
Mùa xuân này hoa lá hẳn xanh hơn
Giàn mướp đắng đang oằn lưng trĩu quả
Đàn lợn  béo,đàn gà vui hối hả
Đợi Xuân về san sẻ những yêu thương
Trường Sa xanh…….xanh hút mắt quê hương.

      PHAN MINH CHÂU


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

BÀI MỚI ĐẮNG

Truyện ngắn: BÊN CÁNH GÀ CHÁNH ĐIỆN _ NGUYỄN HẢI ĐĂNG

Bên cánh gà chánh điện phần 1 BÊN CÁNH GÀ CHÁNH ĐIỆN Xe dừng lại với tiếng xột xoạt trên mặt đường, như bao chuyến xe đã ghé qua từ thuở ...