Thứ Hai, 29 tháng 7, 2013

SÂM CẦM -NÀO BIẾT TRƯỚC GAI ĐÂM

29.7.2013-11:20


NÀO BIẾT TRƯỚC GAI ĐÂM 

một mưa
một đàn bà
và rất nhiều gối
luýnh quýnh vài sự thừa thãi
nàng viền vẽ đôi môi
vài cơn say luýnh quýnh về trong bóng tối
đôi mắt đã qua mùa bão nổi chong lên trần nhà
luýnh quýnh bụi 
sa

nàng vẽ một bông hoa
nghe thơm hương suốt mấy mùa con gái
một góc vườn có đủ cho cuộc tình nhẫn nại
chỉ một người luýnh quýnh bứng trồng?
có những giấc mơ thức dậy là rỗng không
nàng bèn nghĩ về con sâu đang gặm mòn chiếc lá
một cơn mưa chẳng thể làm xanh hơn nữa
một quãng lấm đâu thể chờ cơn mưa gột rửa
con sâu bỏ buông
nàng luýnh quýnh nhẩm một tên đường

nàng sẽ đi ngược từ phía hoàng hôn
không đi bằng gương soi mà đi bằng đôi mắt sáng
không luýnh quýnh ngại ngần và không dập dềnh sóng
nàng đã thuộc lòng những biển báo cấm
đâu thể có những lần khân

có vài người đàn bà đối diện với cơn mưa và một căn phòng
nàng vẽ cho họ nhiều chiếc gối
vật thể để ôm và không bao giờ nguy hại
nhưng họ cũng như nàng cần một bờ vai vững chãi
nàng biết nói gì khi đôi chân nàng nào biết trước gai đâm?


MÀU CỦA BIỂN

biển màu gì?
màu xanh
như ta vẫn nói về bình yên hay khát vọng
em biết chọn màu gì cho ngày biển động
những ngày biển phải giành giật đau thương
anh bỏ em đi
như con những con tàu bỏ bờ nằm sâu trong biển (vờ) chẳng hiểu nguồn cơn
em giấu mặt (vì sợ phải nhìn những mặc nhiên bật khóc)

biển màu gì?
vẫn màu xanh
như mùa lành, tình nhân đón nhau về trên phố đó anh
như người vợ đón chồng, người mẹ đón con trở về từ biển
như  triệu triệu niềm tin, lời thề mong ngày vĩnh viễn
biển thuộc về…
(chúng mình cũng đã từng đam mê
và cũng mong ngày dạt về bến bờ nào đó
mà rõ khổ
không đủ tin yêu!) 

biển màu gì
đừng nói với em màu biển đỏ ráng chiều
hay đỏ của bình minh, màu của  trái tim nóng hổi
vì đôi khi có những trái tim
từ chối
yêu thương (ai biết, cũng có thể cả quê hương?)

cứ để biển màu xanh
và quanh năm vỗ sóng
bình thường
(như em đã từng yêu anh
những ngày không ngơi nghỉ)

Nhà thơ trẻ Sâm Cầm


NHỮNG CÂU THƠ CÒN LẠI
Anh ơi 
những cuộc tình 
chẳng bao giờ biến mất 
chúng ở lại đây
không phải trong trái tim hoang nát
không phải trong những vết nứt cứ mỗi mùa lại nhói lên
mà ở trong câu thơ của em
một thời yêu
đã nằm sâu trong đáy vực
đôi khi chỉ cần một cơn gió tốc lên
là thành trận bão cuồng điên
là đủ đau cả quãng mơ hồ không lý giải
tàn bạo 
đắng cay
ngọt ngào
hoang hoải

Những cuộc tình
đôi khi chẳng đủ sức mình nhìn lại 
rồi bão cũng đi qua
vậy mà, anh ơi 
những câu thơ
vẫn vẹn nguyên 
chỉ có trái tim mình đi lạc
chỉ có chúng ta mất mát 
em chỉ ước những cuộc tình 
như thơ 
bất biến 
đắm say
dại khờ

SÂM CẦM

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

BÀI MỚI ĐẮNG

Truyện ngắn: BÊN CÁNH GÀ CHÁNH ĐIỆN _ NGUYỄN HẢI ĐĂNG

Bên cánh gà chánh điện phần 1 BÊN CÁNH GÀ CHÁNH ĐIỆN Xe dừng lại với tiếng xột xoạt trên mặt đường, như bao chuyến xe đã ghé qua từ thuở ...