Thứ Tư, 31 tháng 7, 2013

CHÙM THƠ LÊ TẤN QUỲNH

Chùm thơ Lê Tấn Quỳnh

LÊ TẤN QUỲNH
Chùm thơ Lê Tấn Quỳnh
Nhà thơ Lê Tấn Quỳnh - Ảnh: LVT
Khúc mưa

Những máng màu trải thảm trên góc ngày trở dạ lơ phơ
Đang nõn nà loài những hoa dại
Đó là khi cơn nắng trở mình
Vàng lên những giọt mai...


Trong ký ức của bầy chim nhớ tổ
Xanh như một lần xa
Những ríu ran rồi bày trò cuống quýt
Cứ rơi đâu phía mượt mà...


Lại ấm áp từ mắt người nấng níu
Buổi lung linh khoe trận chớm mùa
Từng miên man òa đi gom góp
Đợi xuân về tan với khúc mưa...



Trở mùa


Lửa đã trốn vào những phiến củi cơ man trồi lên róng riết
Cứ mải mê ngày cày bừa trên đám mặt tro
Nơi những mảnh mùa sâu hoắm
Nuốt cơn giông trở giọng bao giờ...


Những áo quần xông xênh đắm đuối
Không rửa trôi son phấn mê man
Còn ngọn lửa nào đẩy người đi khuya khốc
Nẩy mình lên tiếng dế chang chang...


Lửa đã trôi như mưa qua một loài mây cũ
Bốc ra từ cơn ngộc nghệch phân bua
Nơi một dòng sông ráo hoảnh
Tự đốt mình đi bằng lau sậy trở mùa...

Cuối ngõ

Những là lượt túc tắc thít những giấc mơ cuối ngõ
Đẩy nhau ơi ới chật những lối đi
Đêm tuồn tuột lôi mình lấp lóe
Rục rặc cơn mưa cuối cuộc rù rì


Đừng ầm ào từng mảnh mảnh nhâm nhi
Ngon ngót gom tôi ngùng ngoằng đến hết
Nơi cọng ô xoáy tròn chờ một lần da diết
Ù oạp hoài cưa kéo chút lênh rênh


Cuối ngõ như một cuộc vắng vênh
Có những nghèn nghẹt không nhớ ngày để nhớ
Có đêm của những trập trùng phế bỏ
Lập lòe tôi hiền hiện lập lòe ai…



Quên

Sông đã thở tôi buổi chiều của những loài tạp âm đờ đẫn
Cất vó lâm ngâm trăm tiếng à ơi
Cuối của một ngày như mái chèo quên tuổi
Hốt nhiên mò mẫm mây trời


Những ầm ì rã ra toang toác
Sâu trong mưa cứ ngấp ngỏm mùa tôi
Con kiếm thót bụng thắt thời gian vắt vẻo
Thườn thượt mình đi trong nừng nực tìm rơi…


Chẳng còn gì từ buổi chiều sông thở tôi
Cú trỗi trắn quen nỗi nhìn phơn phớt
Có tiếng cười vót đầu non xa ngút
Hoai hoải vớt gì trên mỏm sông rơi…



Ảo giác

Những ảo giác cứ lần lữa ra đi từ những vách nhà hoang
Xỉn màu rêu bong tróc xỉn màu môi
Trong cuộc đi lồng bồng sông lạ
Xuyên vào nhau trắc trở những mắt người…


Nỉ non nào xát nắng như vôi
Sau tưng tửng một cái nhìn mê mải
Có những thườn thượt bám vào chiều rêu dại
Trốn nhau mà hóa gió trời


Cứ ngoảnh lại là cứ bờn bợt trôi
Trên loang lở những hồn nhiên đã mất
Có những niềm vui ậm ờ hơn xanh ngắt
Và nỗi buồn quang quải tiễn đưa ta


Loài ngói cũ rổn rảng buổi hôm qua
Hờn hợt tên mình chưa từng ngớt gió
Những thản nhiên đã rã rời trắng cỏ
Mà cỏ hoài ngơm ngớp cứ xưa lên…








Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

BÀI MỚI ĐẮNG

Truyện ngắn: BÊN CÁNH GÀ CHÁNH ĐIỆN _ NGUYỄN HẢI ĐĂNG

Bên cánh gà chánh điện phần 1 BÊN CÁNH GÀ CHÁNH ĐIỆN Xe dừng lại với tiếng xột xoạt trên mặt đường, như bao chuyến xe đã ghé qua từ thuở ...