Chùm thơ “Giao mùa” - Trần Hồng Giang
GIAO MÙA
Lạt xạt gió mùa
Âm âm thanh điệu võ vàng khô khốc
Gót giày khua lộc cộc
Hình như thu đã già...
Âm âm thanh điệu võ vàng khô khốc
Gót giày khua lộc cộc
Hình như thu đã già...
Mơn man sương rủ lá đa
Bờ hoang ngằn ngặt
Quê nhà mênh mang như cánh đồng vào độ gặt
Chìa tay xin cho ta một nẻ thóc gầy
Bờ hoang ngằn ngặt
Quê nhà mênh mang như cánh đồng vào độ gặt
Chìa tay xin cho ta một nẻ thóc gầy
Chiều tàn tung tẩy hơi may
Lòng nghe sóng sánh ngợp đầy ưu tư…
Lòng nghe sóng sánh ngợp đầy ưu tư…
Có ai đi ngang qua góc phố tối mù
Hãy cảm nhận mùa đã sang tất bật
Mùa tràn lên trong mắt
Những người yêu nhau quên cả tháng ngày
Quên cả những trọn đầy mình đang cầm trên tay
Khoảnh khắc giao mùa nhờn nhợt
Chơi vơi
Rỏng rớt…
Hãy cảm nhận mùa đã sang tất bật
Mùa tràn lên trong mắt
Những người yêu nhau quên cả tháng ngày
Quên cả những trọn đầy mình đang cầm trên tay
Khoảnh khắc giao mùa nhờn nhợt
Chơi vơi
Rỏng rớt…
Nhịp nhịp thời gian hoang hoải trôi đi
Bờ môi khát cháy thầm thì
Người có về rong chơi chốn mộng
Cho ta theo chân kịp lối quan hà
Bờ môi khát cháy thầm thì
Người có về rong chơi chốn mộng
Cho ta theo chân kịp lối quan hà
Hình như thu đã thật già
Nên bàn chân khó bước qua chốn đời
Ghé vai gánh lấy phận người
Đa đoan mong mỏng tiếng cười phù du
Nên bàn chân khó bước qua chốn đời
Ghé vai gánh lấy phận người
Đa đoan mong mỏng tiếng cười phù du
Thương cánh chim bay trên những triền mây âm u
Thương cho cả chính ta trong miền say tức tưởi
Những viên sỏi trắng và những hòn đá cuội
Cứ chồng lên nhau rồi lăn đi...
Những khúc ca lâm ly
Cứ thế ngân lên từng điệu ngày cao vút
Có hai người nắm tay nhau hời hợt
Cùng đi lặng lẽ trên đường
Thương cho cả chính ta trong miền say tức tưởi
Những viên sỏi trắng và những hòn đá cuội
Cứ chồng lên nhau rồi lăn đi...
Những khúc ca lâm ly
Cứ thế ngân lên từng điệu ngày cao vút
Có hai người nắm tay nhau hời hợt
Cùng đi lặng lẽ trên đường
Không gian nhàn nhạt màu phấn hương
Thoáng nghe thảng thốt tiếng yêu thương
Mươn mướt đời xanh như bóng lá
Nghiêng vào hồn một chút vấn vương
Thoáng nghe thảng thốt tiếng yêu thương
Mươn mướt đời xanh như bóng lá
Nghiêng vào hồn một chút vấn vương
Cạn ngày nhuốm đẫm thê lương
Vờn tay tìm cái vô thường thế gian
Vờn tay tìm cái vô thường thế gian
Trút lại lên cây những cánh lá vàng
Ươm cho mùa thêm quyến rũ
Hòa mình vào cơn mê muôn thuở
Ừ thôi thu đã già!
Ươm cho mùa thêm quyến rũ
Hòa mình vào cơn mê muôn thuở
Ừ thôi thu đã già!
Bừng lên một góc sân quê
Mẹ bảo thu chớm sang rồi đấy
Dặm đường xa ngái
Quay quắt chiều buông!
Có một khoảng trống len vào hồn
Vu vơ giữa miền hư thực
Những cánh hoa tóc tiên hồng rực
Cháy ấm lòng hoang.
Ừ nhỉ! Thu đã chớm sang!
Ta ngẩn ngơ như hồn vừa bị đánh cắp
Lần đầu tiên thấy mùa không trùng lặp
Biết có gì để chờ mong…
Bất chợt em hỏi ta có nhớ quê không?
Trong vô thức trả lời rằng: Rất nhớ!
VIẾT Ở NHÀ THỜ ĐÁ
Mây mùa thu lững lờ ngang đỉnh tháp
Gió đồng chiêm đưa vọng thánh ca chiều
Bên thềm đá ngẩn ngơ hồn lữ khách
Hư ảo sương mờ giăng giăng hoang liêu...
Như thấy lại thuở người đi mở đất
Một gánh gươm đàn qua lối quan san
Mưa với nắng mặn tình muôn hạt cát
Biển bạc núi vàng kể xiết gian nan…
Ơi này em, con chiên hiền của Chúa!
Tóc thề chấm vai áo tím hoa cà
Mười ngón tay thon hồng đan mê mải
Sợi cói mềm uốn lượn nét tinh hoa.
Rồi lắng nghe lời thì thầm của đá
Đá kể chuyện xưa, chuyện của ngày sau
Trong yên lặng chiều Kim Sơn thánh thiện
Biết bao giờ ta mới lại gặp nhau?
MỘT GÓC THU
Bờ sông cải ngồng ủ rũ
Chuồn chuồn lang thang vẩn vơ
Bù nhìn dấp dim mơ ngủ
Cánh diều bay ngang chiều thu.
Heo may ruổi rong xớn xác
Lá khô thổn thức lìa cành
Giọng đàn trong veo thả giọt
Nỗi buồn đọng trên khúc quanh.
Vạt nắng vàng mơ vườn cũ
Cỏ cây ngả sắc thở dài
Biết chẳng còn gì thương nhớ
Mà lòng nào có nguôi ngoai!...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét