Thứ Sáu, 11 tháng 4, 2025

DUYÊN GÃY - NGUYỄN HẢI ĐĂNG

DUYÊN GÃY Em đi rồi chiều nghiêng bóng nhớ, Gió bên thềm cũng bỡ ngỡ lang thang. Cánh chim lạc giữa muôn vàn ánh sáng, Gọi tên ai giữa vỡ nát mây ngàn. Tôi yêu em bằng ngây dại, bẽ bàng, Bằng vụng dại của muôn vàn nỗi nhớ. Trao tim em mà không trao hơi thở, Để tình yêu hóa dang dở lặng câm. Em rời đi, môi vẫn thoảng mùi trầm, Nửa trái tim còn âm thầm thổn thức. Ánh mắt cũ ,vầng trăng xưa bịt kín, Vẫn lặng thầm soi phía trái tim tôi. Tôi đứng đây, gió rối giữa mồ côi, Tơ hồng đứt… nhưng chưa thôi thắt nút. Trời tháng ba, mưa ngập lòng se sắt, Ngỡ buông rồi… sao mãi vẫn còn đau? Nếu một ngày gió biết giữ hàng cau, Biết chở nắng qua giông màu ký ức. Tôi sẽ đến, nhẹ quỳ nơi lối cũ, Nối lại tơ hồng… đã lỡ nhịp yêu nhau. Cậu bé si tình kính bút ://

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

BÀI MỚI ĐẮNG

Truyện ngắn: BÊN CÁNH GÀ CHÁNH ĐIỆN _ NGUYỄN HẢI ĐĂNG

Bên cánh gà chánh điện phần 1 BÊN CÁNH GÀ CHÁNH ĐIỆN Xe dừng lại với tiếng xột xoạt trên mặt đường, như bao chuyến xe đã ghé qua từ thuở ...