Thứ Sáu, 11 tháng 4, 2025

MỘT ĐỜI VIẾT DỞ- NGUYỄN HẢI ĐĂNG

MỘT ĐỜI VIẾT DỞ Tình tôi và nàng như thư pháp, Mực với giấy – hai kẻ chẳng giống nhau, Nhưng khi gặp – nét đời thành họa pháp, Uốn lượn yêu thương qua mỗi nét cầu. Tôi là nét sổ nghiêng trong chiều vắng, Nàng như hoành mềm mại buổi hoàng hôn, Chúng tôi viết một bài ca im lặng, Bằng trầm hương từ hơi thở linh hồn. Có hôm nét gãy, tình chưa kịp mực, Nàng dỗi hờn tôi nhòe cả vần thơ, Tôi lặng ngắt như trang vừa viết dở, Nét chưa tròn mà cảm xúc bơ vơ. Nhưng cứ thế, bên nhau và nắn nót, Giữa đơn sơ ta luyện chữ tình thâm, Dẫu năm tháng phai màu trên giấy nhạt, Nét cuối cùng vẫn đậm mãi... tình thâm. Có giây phút, nàng buông tay rời bút, Tôi hoảng hốt gom từng nét lặng câm, Giữa khoảng trắng – tim tôi run mực đổ, Chỉ mong nàng quay lại viết tiếp thầm. Dẫu đôi lúc, tình ta như nét đứt, Vẫn nguyên vẹn trong bố cục yêu thương, Bởi trong trái tim – dòng mực còn ấm, Viết đến cùng... một chữ "Chung Đường". Có đôi khi, trời nghiêng lòng mực đổ, Nét chệch tay làm trái nghĩa yêu thương, Tôi vội vã chữa từng câu sai chỗ, Mà lòng nàng đã lạnh tự hôm sương. Nhưng thư pháp, đâu chỉ là đường nét, Mà còn là hồn chữ giữa niềm đau. Tình chúng tôi – dẫu bão giông xé toạc, Vẫn còn đây... nét cuối chảy thẳm sâu. Nếu mai này, nàng không còn viết tiếp, Tôi xin làm dấu phẩy của ngày xưa, Nằm yên đó – cuối bài thơ dang dở, Chờ một lần... nàng chấm nốt cho vừa.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

BÀI MỚI ĐẮNG

Truyện ngắn: BÊN CÁNH GÀ CHÁNH ĐIỆN _ NGUYỄN HẢI ĐĂNG

Bên cánh gà chánh điện phần 1 BÊN CÁNH GÀ CHÁNH ĐIỆN Xe dừng lại với tiếng xột xoạt trên mặt đường, như bao chuyến xe đã ghé qua từ thuở ...