Nhà văn Thủy Điền
Không ngờ !
Rẩm rẩm mà nó đã theo chân Tư Quang thắm thoát đã tám năm rồi. Tư Quang chỉ còn vài tháng nữa là về hưu. Nó năm nay vừa tròn ba mươi mốt tuổi, lập gia đình và có hai đứa con.
Khi Tư Quang vừa rời khỏi phòng Công an, thì nó cũng đã là một Đại úy và được nắm giữ chức trưởng Đội Bảo vệ Kinh tế. Bây giờ dưới tay nó cả chục nhân viên toàn Sĩ quan và Hạ sĩ quan. Đội của nó có nhiệm vụ Kiểm soát những hàng lậu thuế, đầu cơ tích trử làm lũng đoạn thị trường.
Trước khi nhận nhiệm vụ mới, có nhiều lần nó muốn đệ đơn đến Thủ trưởng Cơ quan xin nghỉ việc. Vì nó nghĩ, thời gian phụ giúp Tư Quang như thế cũng tạm đủ. Nhưng ngặt một nỗi, Tư Quang là một Cán bộ về hưu, ông ta khi nghỉ việc, được hưởng tất cả những tiêu chuẩn của một Cán bộ và cuộc sống của Tư Quang trong những ngày hưu rất vững chắc. Còn riêng nó nghỉ ngang thì chẳng hưởng được tiêu chuẩn gì cả. Khi sau lưng nó còn một mẹ già, vợ và hai con thơ. Nghĩ tới, nghĩ lui, nhắm không xong, nên nó đành tiếp tục.
Một hôm đang họp cấp trưởng đội, có một nhân viên vào nói nhỏ vị Trưởng phòng. Sau đó ông cho lệnh giải tán giữa chừng và bảo nó ở lại bàn công việc. Thì ra, tại xã nó ở báo lên Công an Huyện rằng. Hiện tại có rất nhiều con buôn đang chuẩn bị vận chuyển những cây Hoa giấy đi nơi khác trái phép hay nói cách khác trốn thuế và không có sự đồng thuận của địa phương.
Như ai cũng biết chừng năm năm trở về sau, Xã nó là nơi rất xung túc, bà con sống bằng nghề nuôi Ong và sản xuất cây Hoa giấy giống rất mạnh. Đa số nhiều người giàu ra cũng nhờ vào những cây hoa giấy nầy. Họ chuyên bán sỉ cây giống đi các tỉnh miền Đông và miền Trung, hàng ngày có thể lên đến năm bảy xe tải. Hồi đầu buôn bán nhỏ, họ xin phép Chính quyền và đóng thuế má đàng hoàng, về sau càng ngày càng phát triển mạnh với số lượng quá lớn, không biết vô tình hay cố ý họ quên mất chánh quyền nơi họ ở và qua mặt một cách dễ dàng. Trước tình hình khó khăn trên Xã nhiều lần ngăn chặn, nhưng không cách nào kiểm soát hết được với lối kinh doanh ranh ma của những con buôn thời đại mới. Chính vì thế UBND Xã cầu cứu Công an Kinh tế Huyện.
Khi nghe ông Trưởng phòng nói xong, nó bảo Thủ trưởng an tâm, em sẽ báo cáo kết quả với Thủ trưởng trong thời gian ngắn nhất. Thủ trưởng chúc nó thành công. Trở về đội nó ra lệnh dưới cấp, tất cả trong tư thế chiến đấu và chờ lệnh nó. Xong nó thay bộ đồ dân sự và đi về Xã. Ở Xã chỉ biết nó bấy lâu nay làm Công an, nhưng chẳng hiểu nó làm việc gì trên đó, giỏi lắm là cận vệ Thủ trưởng là cùng. Vì đặc biệt mỗi khi về nhà, nó chưa bao giờ mang lon Sĩ quan mà chỉ mặt bộ đồ vàng mà thôi.
Hôm nó về công tác ở Xã, nó giả đò nghỉ phép, đi ăn nhậu cùng bạn bè trong Xã. Gặp ai nó cũng lu bu, la ba, vui vẻ, nửa say, nửa tỉnh. Gặp ai chất hàng lên xe đi bán cũng nhào đến phụ giúp, góp ý. Có người cho, có người không cho, vì nể trọng nó là một Công an. Nó bảo, Công an, công án gì, cây Hoa giấy là niềm vui của tôi, mỗi khi được tiếp tay với bà con để bán được cây Hoa giấy đi nơi khác là lòng tôi còn hơn trúng số độc đắc.
Gần một tuần lễ hì hục với người dân mà chẳng hưởng đồng nào, chỉ nhậu khi được mời, nó là dân đi Nghĩa vụ Cam- Pu Chia hơn nữa là Công an nhiều năm, nhậu thì nhậu, chớ sức mấy mà say. Nhưng nó lúc nào cũng giả say và cáo biệt ra về. Ngày nào cũng thế, Mẹ và vợ nó đâu có biết nó đang công tác, theo dõi . Cứ thấy nó đi nhậu về là cằn nhằn liên tục. Rằng nghỉ phép được một tuần, chỉ toàn là ăn nhậu. Nó vì công việc nên đành ngậm miệng và năn nỉ vợ.
Sau một tuần nằm vùng, nó trở về Cơ quan phân công tác cho đàn em phục kích. Vì ngày giờ vận chuyển hàng, bao nhiêu, đi đâu nó biết tất cả. Tổ hợp nào có giấy phép của Xã, tổ hợp nào không có, tổ hợp nào nửa thịt, nửa mỡ. Nó vẽ kế hoạch, rồi phối hợp với Công an Xã hành động. Đúng ngày giờ ấn định, nó chờ xe chở hàng ra khỏi cổng Xã ba cây số, nó ra lệnh cho chận lại xét hết đoàn xe. Nó chỉ đứng bên ngoài chỉ huy, không đụng tay vào. Kết quả nó bắt được sáu xe chở đầy Hoa giấy giống hoàn toàn không có giấy phép, trốn thuế, vận chuyển hàng đi tỉnh khác. Những hàng nầy được tịch thâu và chuyển về Huyện. Sau khi điều tra thì những chủ nhân nầy khai, là đã bán chui nhiều năm nay.
Biết được chuyện, nó vỗ trán kêu trời. Và, tự hỏi? Với số tiền thất thoát thuế cả mấy năm nay và có thể nhiều hơn nữa, Xã sẽ giúp được biết bao nhiêu những cảnh đời rách nát.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét