“Dạ cổ hoài lang” khúc dạo
buồn
Mênh mông sông nước
Tôi về miền đất thẳng cánh cò
bay
Đàn nguyệt đàn bầu ghi ta …
giọt … giọt
Anh cùng tôi chạm chén đêm
này
Thơm điên điển cứ vàng lên
mỗi độ
Khăn rằn không níu nổi lục
bình trôi
Cô gái vẫn giọng hò ấm ngọt
Có đưa tôi về U Minh Thượng
đầm rơi
Cây đước cây bần, rừng tràm
xanh quá
Em ấp iu từ đất thấm phù sa
Mê kông hay Cửu Long vẫn vậy
Một đời êm êm chảy trong ta
Tôi ngút ngát phía vườn đầy
nắng
Gió miên man ru quả ngọt hoa
lành
Dừa Bến Tre mượt mà chải tóc
Gọi chiều đàn Sếu rưng rưng
Út Đực, Hai Đen sao hiền quá
vậy
Tôi bâng quơ câu hát chưa
thành
Đờn ca tài tử …
Tìm đâu ra chén tạc chén thù
Ngày thấm giọng nồng nàn con
nước lớn
Bìm bịp về thổn thức nhớ
Mẹ ơi!
Đi chưa hết đã tuổi đời khép lại
Hát sao vơi câu chúc hẹn hò
Phương Nam …. Phương Nam
Cầu khỉ chòng chành
Sông trùng trùng sóng mắt
Vọng cổ buồn xin “đừng bỏ
nhau nghe …”
Hoàng Ngọc
Anh
(2/2017)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét