12.VÌ THƠ MÌNH SỐNG RẤT MƠ HỒ
Vì thơ mình sống rất mơ hô
Xa lạ với cuộc đời toàn mơ với mộng
Không thực tế lắm viển vông
Bỏ quên bỏ quên tất cả
Mình bị cuộc đời quăng quật tơi
bời
Lỗi do mình nào lỗi do thơ
Cuộc đời vẫn ồn ào mà mình lơ mơ
Tham sân si như một gã khờ
Mình hoang vắng một tâm hồn thi sĩ
Thơ nâng đỡ mình hay đày đọa mình
Đôi lúc nếu không có thơ mình sống đỡ dở hơi
Đến bây giờ vẫn cảm ơn thơ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét