Thứ Hai, 24 tháng 7, 2017

TẬP THƠ SÔNG ĐỐC NGÀY NẮNG MUỘN - THẠCH ĐÀ PHẦN 2

.
BỖNG DƯNG MÌNH MUỐN BUÔNG TAY
Bổng dưng mình muốn buông tay
Vì con đường phía trước quá dài
Mình đi mà rất sợ ngày mai
Tương lai ở xa trước mặt

Đi hết niềm vui sẽ gặp nỗi buồn
Đi hết ngày mưa sẽ gặp ngày tạnh ráo
Mình gấp lại đã cũ chiếc áo
Vì muốn giữ lâu hơn mùi hương của một người

Mình rất sợ già đi mà không có kỷ niệm gì
Không có điều gì giữ lửa cho ngày sau
Không có điều gì mới cho những năm tháng thôi đã bắt đầu
Chỉ có mưa tuôn ở trong lòng lặng lẽ































2.MÌNH GIÀ ĐI VÌ LẮM THƯƠNG NHIỀU NHỚ
Mình già đi vì lắm thương nhiều nhớ
Ký ức như ngăn tủ nhiều ngăn
Những vọng tưởng nghĩ suy trôi lăn tăn
Những tâm ý như dòng nước lũ trôi vô bờ

Bao giờ cơm áo thôi dằn vặt
Nỗi niềm tha hương chiều bơ vơ
Áo hồng áo tím dáng kiều mơ
Tâm ma tâm phật đừng phân cách

Quá nhiều điều lo toan quá nhiều điều tẹp nhẹp
Lòng mình ơi cầu xin một chút bình yên
Ngủ đi ngủ đi trái tim
Đừng động cỡn trước những sợi tơ âm thanh cuộc đời































                                             3. HÃY ĐÊN BÊN ANH VÀ MANG LY CÀ PHÊ
Hãy đến bên anh và mang ly cà phê
Khi anh vừa thức dậy
Khi đôi mắt còn nhìn đời ngơ ngác
Khi những giấc mơ còn trong đầu rời rạc

Làm người đàn ông phải biết uống thứ nước đắng cay
Để cuộc đời bớt chông chênh vấp ngã
Để mỗi sớm mai thấy mình như người lạ
Cần một người gọi tên chào đón ban mai tinh khôi

Đôi khi cần một mình để chiêm nghiệm những điều gần gũi quanh ta
Đôi khi cần một bờ vai để sẻ chia bớt trống vắng
Dù biết đắng cay sẽ làm cho người ta lớn
Mình vẫn thích những niềm vui nho nhỏ hơn đối diện với nỗi buồn

Bỏ lại sau lưng những giấc mơ đêm lạ lẫm
Mình ngồi bên nhau  gọi một ly đen




























                                 4.BẮC CẦU QUA NHÀ NGƯỜI
Đôi khi cần bắc nhịp cầu sang nhà người khác
Chúng ta dựng lên những bức tường
Việc gì phải phẩn uất
Việc gì phải căm thù

Đôi khi chúng ta sống vì thiếu hiểu biết
Chúng ta tạo ra bất hòa và cách ngăn đời sống
Khoảng cách có thể gần nhưng lại tạo quá mênh mông
Hai người ở hai bờ mà không một tiếng gọi

Bắc cầu qua nhà người
Để trên môi nở lại nụ cười
Trái tim sích lại gần nhau hơn
Để tình thương lấp đầy giận hờn































5. HÃY NHÌN CON NGƯỜI BẰNG ĐÔI MẮT CẢM THÔNG
Hãy nhìn con người bằng đôi mắt cảm thông
Có những gương mặt ác quỷ mà tâm hồn thiên thần
Mình hay nhìn con người bằng vẻ bề ngoài
Bằng nhan sắc trí tuệ địa vị điện thoại trang sức
Quên đi vẻ đẹp tâm hồn

Có những con người lầm lũi đi qua
Mình đã lãng quên
Không kịp nhớ một cái tên
Không còn nhớ một tâm hồn chìm sâu bên cạnh cuộc đời

Đôi lúc mình trách không công bằng là trời
Khi so đo vẻ bên ngoài của người khác
Không nhìn thấy bên trong như đãi vàng từ cát
Tinh chất đời không thể không tốn công

Hãy nhìn con người bằng đôi mắt cảm thong





























6. CÂY CHỈ TỎA BÓNG MÁT KHI TRỞ THÀNH CỔ THỤ
Cây chỉ tỏa bóng mát khi trở thành cổ thụ
Cây con không che được chính mình
Làm sao che người khác
Giữa trưa hè mình cần an ủi dưới vòm cây

Cây chỉ thành cổ thụ khi nhờ gió mang đi xa
Rời khỏi mảnh đất quen thuộc
Rời khỏi những tàn cây rậm rạp
Một vùng đất mới nắng gió trời cũng mới

Chúng ta không giàu có
Chúng ta không quyền thế
Chúng ta không danh tiếng
Làm sao giúp đỡ người khác

Chúng ta nhỏ bé quá đến lo cho mình còn không xong
Làm sao an ủi tha nhân



























7. ANH THÍCH NHÌN TÓC EM BAY TRONG GIÓ
Anh thích nhìn tóc em bay trong gió
Cho dù không hợp với sở thích của em
Em đã dứt khoát em đã đoạn tuyệt
Một phần đời mơ mộng trong anh

Em đã thay đổi em đã canh tân
Chắc lòng phải quyết tâm ghê ghớm
Thay đổi thói quen một thời em chìu chuộng
Trong lòng em không ân hận với ngày xưa

Nhìn em hôm nay mà trong lòng anh đổ mưa
Em đã thôi dịu dàng và bắt tay với mốt
Anh vẫn thích nhìn tóc em bay trong gió
Cho dù em của ngày hôm nay khác em của ngày hôm qua































8. NGỒI TRÊN NGẠCH CỬA HÚT THUỐC
CHUYỆN ĐỜI VÀ MỌI THỨ TRÔI QUA
Ngồi trên ngạch cửa hút thuốc
Chuyện đời và mọi thứ trôi qua
Mọi thành bại được mất hơn thua ...của cõi ta bà
Mình buông tay trước nghìn trùng con sóng

Đôi khi đè nén những thị phi ở trong lòng
Sẽ bùng nổ không cách gì đỡ được
Mình ngồi xuống ngạch cửa và hút thuốc
Chuyện đời và mọi thứ trôi qua

Có những lúc lòng mình xao động quá
Ngồi yên bình tâm không suy nghĩ điều gì
Ngồi như thế và chìm trong bất động
Không nói gì không suy nghĩ điều chi






























9. NGOÀI LƯƠNG RA ANH KHÔNG CÒN GÌ KHÁC
Ngoài lương ra anh không còn gì khác
Chỉ có mua mà không bán
Cuộc sống từng ngày đổi thay kiếm chác
Anh lặng nhìn mưa rơi mưa rơi

Ly cà phê chiêu đãi bạn bè
Quán nhậu gọi mời đầu tháng
Anh hụt hẩng trước bàn tay người ăn mày trống trải
Những điều nhỏ nhoi thầm lặng gọi tên

Đôi khi biết mình còn hên
Vì còn một tâm hồn lành lặn
Ngoài lương ra anh không còn gì khác
Giữa chụp giựt cuộc đời đành an ủi một vầng trăng































10. HỌC CÁCH YÊU THƯƠNG MỘT CON NGƯỜI
Học cách yêu thương một con người
Để học nhẫn nhục bao dung vị tha từ đất
Người ta đá mình có ích lợi gì
Mình ngồi ôm vết thương lòng đầy lên bao phiền nảo

Lòng con người ta đôi khi như giông bão
Tàn phá qua trái tim những vết thương lòng
Đôi khi cứ nghĩ chết là xong
Đời còn ràng buộc nhiều sợi dây tình cảm

Đành nhũ lòng đời ta còn nặng nợ oan khiên
Học cách yêu thương một con người
Sự đời chìm nổi như mây khói
Để lại nhân gian một nụ cười
































11.CUỘC ĐỜI LUÔN TRẮC TRỞ CÓ GÌ ĐÂU PHÀN NÀN
         Cuộc đời luôn trắc trở có gì đâu phàn nàn
         Ngồi với nhau hết buổi chiều với bao nhiêu đắm say
         Gió thổi bay hết những đám mây
         Làm sao mưa rơi ướt mặt

         Có những lúc lòng ta đau như cắt
         Người gần quanh đây mà sao vô duyên
         Đứng ở đất bằng mà mình thấy chung chiêng
         Thèm quá một bờ vai để tựa vào

         Lòng thôi lăn tăn lòng thôi so đo
         Mình tập vô cảm trước thị phi cuộc đời
         Nước mắt đâu phải lúc nào muốn khóc cũng được
         Đành an ủi mọi chuyện như trò chơi






























12.VÌ THƠ MÌNH SỐNG RẤT MƠ HỒ
Vì thơ mình sống rất mơ hô
Xa lạ với cuộc đời toàn mơ với mộng
Không thực tế lắm viển vông
Bỏ quên bỏ quên tất cả

Mình bị  cuộc đời quăng quật tơi bời
Lỗi do mình nào lỗi do thơ
Cuộc đời vẫn ồn ào mà mình lơ mơ
Tham sân si như một gã khờ

Mình hoang vắng một tâm hồn thi sĩ
Thơ nâng đỡ mình hay đày đọa mình
Đôi lúc nếu không có thơ mình sống đỡ dở hơi
Đến bây giờ vẫn cảm ơn thơ


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

BÀI MỚI ĐẮNG

Truyện ngắn: BÊN CÁNH GÀ CHÁNH ĐIỆN _ NGUYỄN HẢI ĐĂNG

Bên cánh gà chánh điện phần 1 BÊN CÁNH GÀ CHÁNH ĐIỆN Xe dừng lại với tiếng xột xoạt trên mặt đường, như bao chuyến xe đã ghé qua từ thuở ...