Chủ Nhật, 16 tháng 7, 2017

NGƯỜI TÌNH TRONG NGẮN NGỦI - THỦY ĐIỀN

Người Tình Trong Ngắn Ngủi   
    Sau đêm ân ái, nàng chợt nghĩ ra mình không thể tiếp tục với Dieter được nữa, phải chấm dứt ngay là biện pháp tốt nhất. Bởi, chàng đã có cô con gái riêng cùng Ela. Dù quyết định hơi sớm và có vẻ ích kỹ, nhưng sẽ tránh được những phiền phức về sau.
      Giữa khuya, đêm dạ hội cuối tuần trở nên ồn ào hơn, Karin nhìn thấy một người đàn ông lạ đang ngồi gục đầu bên chai rượu, trông có vẻ buồn thảm và sầu đời lắm. Đang nhẩy với người bạn gái, nàng xin lỗi, rồi bỏ ngang và tìm đến người đàn ông lạ, làm quen. Hai ly rượu được rót đầy, tâm sự đến suốt gần hai tiếng đồng hồ. Họ dường như đồng cảm và kể cho nhau nghe tất cả về mình. Đêm dần sáng- dần sáng, rượu cũng cạn dần, tay liền tay dìu nhau lên chiếc Taxi và phóng thẳng về nhà chàng. Trong giây phút quây cuồng theo men rượu và tình yêu, nàng chẳng nghĩ gì ngoài chuyện ái ân. Chàng cũng thế và xem như nàng là vị cứu tinh khi cuộc đời đang lỡ bước.
     
Qua đêm- sáng thức dậy, chàng còn say ngủ, nàng tỉnh táo trở lại. Tay để vào trán. Tuy biết chàng là người cũng rất đáng thương và cũng đáng dâng tình. Nhưng không thể được, phải chấm dứt ngay và chỉ xem như người bạn bình thường là hay nhất. May mà còn tránh hậu họa về sau, khi yêu nhau rồi, chàng mỗi tuần lại bảo “Hôm nay anh bận phải đưa con đi phố mua sắm hay chăm sóc con sau những ngày xa vắng. Để nó còn nhớ và biết đến bố.
      Thật tình thì nàng nghĩ cũng đúng, nàng sợ Dieter sẽ chia xẻ tình thương của chàng dành cho nàng và cô con gái. Dầu biết thế, nhưng nàng quyết định quá vội cũng như tỏ ra mình quá ích kỷ trong tình yêu. Trước khi quyết định nàng quên rằng nàng cũng là người đàn bà vừa xa chồng cách đây gần hai tháng, chớ nàng có nguyên vẹn gì đâu.
      Hai sợ dây bị đứt đã được nối lại trong đêm dạ hội, ánh sáng phòng trà đã chứng minh điều đó và hy vọng sợi dây ấy dù không nguyên thủy, nhưng cũng sẽ tồn tại được dài lâu. Ai ngờ ! Phía bên đứt kia lại còn một gút mắt mà không sao tháo gở được. Thật trớ trêu.
      Dieter là người bạc số thật, sau năm năm lập gia đình với Ela và sanh được cô con gái khá khỉnh hơn ba tuổi, rồi nàng bỏ đi. Để lại cảnh nhà cô độc chỉ có hai cha con võn vẹn. Ngỡ cuộc sống sẽ kéo dài theo năm tháng. Nhưng một hôm lại gặp được Karin, người cùng cảnh ngộ, tưởng cuộc đời sẽ qua đi những ngày đen tối. Nhưng rồi……….!
      Sáng thức dậy, nàng đi mất, chỉ để lại những dòng chữ đau đớn nơi bàn khách “Peter, xin lỗi anh, chúng ta không thể tiếp tục, và chỉ xem nhau như bạn mà thôi “ Em vì bận việc phải về sớm, chúc anh ngủ ngon.
Ký tên Karin
Người tình trong ngắn ngủi.
Thủy Điền
12-07-2017

Căn Nhà Cuối Bãi
   Gần hai năm nay, khi ông bà Robert đột ngột qua đời, căn nhà bổng nhiên bị bỏ hoang, trống vắng, cây lác mọc um tùm, không lối vào. Thật là hoang uổng.
      Ông bà Robert là một thương gia giàu có, trước đây mười năm, khi chuẩn bị về nghỉ hưu, ông bà đã chọn mua miếng đất gần cuối bãi và xây một căn nhà lộng lẫy để hưởng già cùng hai người con trai. Khi căn nhà được xây xong, chiều cuối tuần hay những ngày lễ nào họ cũng thường đưa gia đình đến đây 
để hưởng những làn gió mát, trong sạch một cách đều đặn như đi nghỉ hè. Sau đúng mười năm như dự định họ bán tất cả những cơ sở cố định và dọn hẳn về cuối bãi nầy để ở. Cuộc sống họ rất hạnh phúc và an nhàn với những ngày còn lại.
      Trong những giây phút ấy, họ ngỡ những đứa con họ học xong sẽ làm việc ở quê nhà và sống chung cùng họ. Nhưng khi thành đạt xong, chúng mỗi kẻ mỗi nơi không như ý muốn lúc ban đầu. Mỗi năm chúng chỉ về lại ba lần đó là ngày Sinh nhật bố mẹ và ngày Giáng sinh, còn bấy nhiệu là bật tâm cá, nhạn.
      Thế thì ông bà đành phải ở cu ki một mình nơi đèo heo hút gió. Tuy, không có con gần bên, họ cũng thấy buồn, cô đơn. Nhưng ngược lại họ cảm thấy thích thú với khí trời tươi mát, không ồn ào và không nhìn thấy những gì mình không muốn thấy đang diễn ra và hiện hữu phía bên ngoài.
      Khổ thay hơn, khi vừa ra ở được năm năm thì bà Robert trở bệnh nặng và qua đời sau những ngày cơ cực ấy. Căn nhà chỉ còn lại một bóng cô đơn. Buồn, nỗi buồn tràn dâng, nhiều lúc ông muốn bán đi căn nhà và trở ngược về thành để ở, hầu còn hưởng được chút vui vẻ của cuộc đời hay khi bệnh hoạn thì cũng có nhanh người cứu giúp. Cứ nghĩ đi, nghĩ lại những tháng dài và cuối cùng ông quyết định ở lại, bởi tuổi đã già rồi ở đâu cũng thế. 
      Thật cái gì rồi cũng đến. Thời gian- thời gian cứ liên tiếp qua mau vùn vụt. Số mạng con người đâu cưỡng lại được trời và ông đã theo bà sau vài năm xa vắng. Ngỡ cha mẹ qua đời các con không ở tiếp, sẽ bán đi. Ai ngờ! Chúng vẫn để y và không chịu nhường lại cho ai cả. Cứ để cho mặc gió mưa, cây cỏ tha hồ hôn hít, đã gần hai năm nay mà không một bóng người lui tới.
      Không hiểu chúng thương cha mẹ để làm kỷ niệm hay mặc xác trời.
Thủy Điền
14-07-2017

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

BÀI MỚI ĐẮNG

Truyện ngắn: BÊN CÁNH GÀ CHÁNH ĐIỆN _ NGUYỄN HẢI ĐĂNG

Bên cánh gà chánh điện phần 1 BÊN CÁNH GÀ CHÁNH ĐIỆN Xe dừng lại với tiếng xột xoạt trên mặt đường, như bao chuyến xe đã ghé qua từ thuở ...