Thứ Bảy, 29 tháng 7, 2017

TẬP THƠ THINH KHÔNG CỦA ĐÀO ĐỨC TUẤN - BÌNH HUỲNH VĂN QUỐC

 VIẾT THƠ VÀO THINH KHÔNG (HUỲNH VĂN QUỐC)

Ai đến thăm Hồ Gươm, chắc cũng nhớ ngọn tháp bút với 3 chữ tương truyền của cụ “Thần Siêu” Nguyễn Văn Siêu (Thế kỷ 19) là “Tả thanh thiên”. Có nhiều cách hiểu, nhưng tôi thích cách hiểu “viết lên trời xanh” nhất, vì rất giàu tính gợi cảm.
Từ bấy đến nay, nào ai biết ai đã viết gì lên trời xanh. Chịu!
Mới đây, cầm tập thơ “thinh không” của Đào Đức Tuấn, rồi đọc qua một lần, hầu như chẳng có gì để “kể” hay nhớ lại hết, quả thật là…thinh không. Tôi chợt liên tưởng, cụ Thần Siêu đã viết lên trời xanh thì đâu còn dấu vết nào ngoài ba chữ “tả thanh thiên” và một bầu hư không cho mọi người tự lấp chữ vào đó theo cách của mình. Có lẽ, Đào Đức Tuấn cũng bắt chước cụ mà viết thơ mình vào thinh không chăng? Phải nói, “thinh không” là tập thơ khá ấn tượng, từ cách trình bày bìa của họa sĩ Trần Quyết Thắng, đến cách trình bày chữ và nội dung bên trong (không có chữ nào viết hoa theo quy tắc chính tả), rồi đến cách dùng từ cũng không có trong từ điển…Qua đây mới thấy một Đào Đức Tuấn “ngông”, “quậy”, phá cách với những dòng thơ không chịu theo lối mòn; còn thành công hay không lại là chuyện khác. Ở đây chỉ nói cái “lạ” của tập thơ này mà thôi.

Thứ Sáu, 28 tháng 7, 2017

NHỮNG CHUYỆN NGÔ TIẾN VINH KIỂM CHỨNG - ĐẶNG XUÂN XUYẾN

Chuyện về niềm tin tín ngưỡng:
NHỮNG CHUYỆN
NGÔ TIẾN VINH KIỂM CHỨNG
*
Cuối năm 2010, Ngô Tiến Vinh về đầu quân cho Công ty Văn Hóa Bảo Thắng, đến cuối năm 2013 thì nghỉ việc. Tiếng là Công ty nhưng thực chất lúc đó chỉ còn lại Nhà sách Bảo Thắng được co cụm, rút về 7/61 Nguyễn Văn Trỗi (Hà Nội) để chờ ngày giải tán nên toàn công ty chỉ có mấy người, vì thế mà tôi và cháu (Ngô Tiến Vinh) có thời gian gần nhau nhiều.
Là thanh niên mới lớn, cháu không tin vào những chuyện như số mệnh, nhân quả, ... nên mỗi khi tôi nhắc đến những kiêng kỵ trong dân gian, cháu đều cười: - “Chú cứ mê tín rồi nói quá lên, chứ cháu không tin.”. Thế rồi, trong những bữa cơm, khi rượu đã ngà ngà, hứng lên, tôi bói tay cho mọi người, cháu ngạc nhiên vì những lời tôi “phán”. Bạn bè của cháu như: Sáng (Tâm Trong Sáng), Trình (Tien Trinh), Điệp (Phêrô Hoài Nam), Thương... lần đầu gặp vậy mà tôi tả chính xác khu đất nhà đang ở có hình dạng thế nào, địa thế làm sao, thậm chí còn “đọc” được ngôi mộ hợp với người đó là ngôi mộ của ai? Nằm ở địa thế nào (cách sông, đường, quang cảnh khu vực ra sao)? Điều lạ là những “bí ẩn” đó chỉ hiện lên ở gò Kim Tinh (bàn tay) khi tôi đang chuyếnh choáng men rượu, có tâm trạng muốn xem tay cho người đó. Khi đã “phán” xong, tôi không thể nhớ bất cứ điều gì. Nếu muốn hỏi điều chưa rõ, phải đợi lần sau, khi tôi đã ngà ngà men rượu, muốn xem tay cho người đó vì chính tôi cũng không hiểu được tại sao chỉ khi đã “liêng phiêng” men rượu tôi mới có thể “nhìn” được đất cát, mồ mả hiện lên gò Kim Tinh trên bàn tay người đó thế nào. Những “kiến thức” đó không thể có trong bất cứ cuốn sách nào về thuật xem tướng. (Thuật ngữ dân gian gọi đó là “lộc Thánh”.) Và tâm trạng “hứng” xem cũng không dễ xuất hiện, chẳng hạn như Ngô Tiến Vinh, phụ việc tôi từ cuối năm 2010, ngồi uống rượu cùng tôi nhiều lần, chứng kiến tôi xem cho nhiều người nhưng đến tận cuối năm 2015, tôi mới xem tay cho cháu.

Thứ Năm, 27 tháng 7, 2017

NHỚ SUÔNG - LÊ KIM THƯỢNG

NHỚ   SUÔNG


Đón đưa… đưa đón chung tình
Chiều mưa khuất bóng Chợ Dinh nhạt nhòa
Em đi… đi tới  Ngã Ba
Bước thêm bước nữa… hay là…chờ nhau…

                         ***

Em đi ngày ấy mưa Ngâu
“Ngưu Lang -  Chức Nữ…” qua cầu trong mơ
Em đi nhẹ bước vào thơ
Gót hài phiêu lãng mờ mờ chơi vơi
Em đi lá rụng đầy trời
Heo May thổi nhẹ áo người gió lay
Em đi để áo lại đây
Mùi hương mê muội đắm say tình đầu…

                         ***

Thứ Ba, 25 tháng 7, 2017

EM BÉ VÀ GÁNH SÒ CÒ - THẠCH ĐÀ

EM BÉ VÀ GÁNH SÒ CÒ
          Tiếng rao to lanh lảnh
          Giữa trưa hè : sò ơi !
          Dáng gầy nhom xiêu vẹo
          Cõng đôi thúng kềnh càng

          Mua dùm em đôi cân
          Cho gánh hàng nhẹ bớt
          Mẹ cha nhà nghèo khó
          Nghĩ học em vào đời !

          Nhớ lại mười năm trước
          Cay đắng chẳng kém hơn ...

          THẠCH ĐÀ 

Thứ Hai, 24 tháng 7, 2017

TẬP THƠ SÔNG ĐỐC NGÀY NẮNG MUỘN - THẠCH ĐÀ

                 
SÔNG ĐỐC NGÀY NẮNG MUỘN

            Những con sông trải lòng ra với gió
            Cây đước cây mắm hiên ngang cuối trời
            Thèm một con khô bổi để đưa cay
             Đứng trên ngọn sóng buông chùm thi tứ



TẬP THƠ SÔNG ĐỐC NGÀY NẮNG MUỘN - THẠCH ĐÀ PHẦN 2

.
BỖNG DƯNG MÌNH MUỐN BUÔNG TAY
Bổng dưng mình muốn buông tay
Vì con đường phía trước quá dài
Mình đi mà rất sợ ngày mai
Tương lai ở xa trước mặt

Đi hết niềm vui sẽ gặp nỗi buồn
Đi hết ngày mưa sẽ gặp ngày tạnh ráo
Mình gấp lại đã cũ chiếc áo
Vì muốn giữ lâu hơn mùi hương của một người

Mình rất sợ già đi mà không có kỷ niệm gì
Không có điều gì giữ lửa cho ngày sau
Không có điều gì mới cho những năm tháng thôi đã bắt đầu
Chỉ có mưa tuôn ở trong lòng lặng lẽ































NHỚ HÀN MẠC TỬ - THẠCH ĐÀ


NHỚ HÀN MẠC TỬ
                             Kỷ niệm 22/9/1912-22/9/2016

          Một thiên tài của thi ca
          Một hồn thơ của Ta Bà đớn đau
          Và thơ như phép nhiệm mầu
          Ủi an nâng đỡ cơ cầu tâm anh
          Anh nằm ở dưới trời xanh
          Quy Hòa Ghềnh Ráng trở thành địa danh
          Hồn thơ anh rất mong manh
          Nỗi dâu lặn hụp dưới vầng trăng sao
          Trăng ơi! Trăng tựa chiêm bao
          Chở che hồn của thi hào tổn thương
          Trăm năm sương khói vô thường
          Thơ anh còn mãi vấn vương bên đời


 THẠCH ĐÀ 

Chủ Nhật, 23 tháng 7, 2017

KHÁT VỌNG - THẠCH ĐÀ

.KHÁT VỌNG
          Nhận thêm một tin buồn
          Mây bay sao líu ríu
          Buổi chiều mưa ảm đạm
          Còi táu rúc ly hương

          Người đi như lưỡi gươm
          Không kịp nhận mặt gió
          Người về dầy giông  bão
          Âm ì bao tinh hoa

          Để đi đến niềm vui
          Biển đầy vơi nỗi sóng
          Nhận thêm một tin vắng
          Khát vọng không hóa băng

 THẠCH ĐÀ 

ĐÔI KHI - THẠCH ĐÀ

.      ĐÔI KHI
Đôi khi ánh mắt cũ
Cứ dội về không hay
Đôi khi tiếng hát cũ
Phía ngang trời mây bay

Người đành quên con dốc
Con dốc thôi  thật thà
Người đành quên nắng gió
Phía hạ nguồn sông Ba

Lẽ nào không ký ức ?
Lẽ nào không ước mơ ?
Đôi khi câu thơ cũ
Còn hay đến bây giờ

THẠCH ĐÀ 

ĐÊM MIÊN MAN - THỦY ĐIỀN

Đêm Miên Man
(Hay Xem Như Là Của Ta)
 
    Sau đêm miên man. Sáng thức dậy, Casar đã chuẩn bị cho nàng một mâm nhỏ ăn sáng và bình Cà-phê sẵn, rồi vào phòng nằm nghỉ tiếp. Vừa ăn sáng, vừa uống Cà-phê , nàng bảo thầm: Mình có ác với ông ta không thế? Đã như vậy, mà ông ta vẫn lo cho mình chu toàn. Trong chuyện nầy ông làm ngơ hay là ông không biết ?
 
      Khi bà qua đời, là lúc ông cũng vừa được nghỉ hưu. Ông lúc ấy 67 tuổi đời, chẳng có con cái chi cả. Với căn nhà rộng thênh thang một mình, một bóng, thật cô đơn, ngày ngày chỉ biết ăn và ngủ hoặc đi dạo vòng quanh các ngõ là cùng. Hai năm sau khi bà mất ông cảm thấy cuộc sống rất cơ cực từ mọi phía. Ngồi nghĩ định tìm một người bạn gìa để níu kéo lẫn nhau vào lúc xế chiều, nhưng đợi mãi chẳng thấy bóng ma nào ve vãn đến với mình.
 
     

XỰC CHÁO LẬU - THỦY ĐIỀN

Xực Cháo Lậu
 
   Mặt trời gần đứng bóng. Mụ sẩm Muối mặt đỏ, hầm hầm, đi tới, đi lui tức giận. Cái lão Bành nầy chỉ có đi xực bát cháo lậu, dẫm ly Cà- Phê thôi, mà từ lầu sáng lến giờ vẫn chưa thấy về. Vậy là một  thúng giò cháo quẩy và mấy thùng cải chua của ngộ chắc phải tự xực hết quá, trưa trờ, trưa trật như thế nầy ai mà mua nữa.
 
      Vào những năm 77- 80 của thế kỷ trước, khi đất nước đã thâu về một mối, chiến tranh đi qua. Nói chung là hoà bình được lập lại. Lẽ ra hồi ấy tất cả cái gì cũng được tự do thì dễ thở hơn. Nhưng ngược lại, tất cả đều bị cấm. Mà hỡi càng nghiêm cấm, thì người ta lại càng làm chui nhiều hơn. Đó là sự cân bằng của cuộc sống. Nếu không làm chui, làm lén thì lấy gì mà nhai, chẳng lẽ ngồi chịu chết sao?
 
      Bởi khi có những lệnh ấy được ban ra, các người dưới cấp thi hành một cách rất tích cực, luôn luôn nghe ngóng, tìm tòi những ai đã làm sai những luật lệ nầy. Hầu bắt bớ, tịch thâu và lập thành tích.
 
      Lão Bành là một người Hoa kiều được sinh ra và lớn lên ở Việt Nam, nhưng giọng nói vẫn còn người Hoa chánh cống luôn nói lợ lợ chữ nào dường như cũng có chữ (L) Đi đầu nhất là chữ Đ lão hay đọc thành chữ L và lão là một nạn nhân trong vụ việc như sao:
 
    

Thứ Bảy, 22 tháng 7, 2017

LẼ NÀO ? THẠCH ĐÀ

1.      LẼ NÀO ?
Ngỡ có nhau suốt đời
Buổi chiều hoa khép vội
Sông trôi không hò hẹn
Bốn mùa thưa vắng tôi

Tôi đứng lưng chừng dốc
Khấp khểnh ánh mắt buồn
Xa xăm cánh buồm vắng
Bến bờ xa lắc thôi

Sợ dẫm vào lối cũ
Mưa ướt đôi mắt này
Lẽ nào không ký ức ?
Lẽ nào sương khói bay ?

 THẠCH ĐÀ 

Thứ Sáu, 21 tháng 7, 2017

BẠN THƠ - THẠCH ĐÀ

1.      BẠN THƠ
Những câu thơ gãy cánh
Còn chôn chặt  vào lòng
Khi không còn điểm tựa
Bạn tựa vào mênh mông

Hảo Sơn một ngày gió
Nắng cháy gương mặt buồn
Hảo Sơn một ngày mưa
Rượu chiều khan hốc núi

Thi ca không có lỗi
Thi ca không vô tình
Đời còn nhiều chìm nổi

Đừng rót buồn vào đêm !
THẠCH ĐÀ 

Thứ Năm, 20 tháng 7, 2017

TAN TRƯỜNG - LÊ KIM THƯỢNG

TAN  TRƯỜNG


Một thời chợt nắng chợt mưa…
Một thời hoa mộng… tình vừa tơ vương…
                        
               ***

Chiều xưa… áo trắng tan trường
Tiếng ve mùa phượng bên đường ru êm
Em đi gió thổi tóc mềm
Nắng chiều đổ xuống đôi rèm mi cong
Tóc em hương nhớ thơm nồng
Xôn xao vạt nắng cho hồng môi xinh
Hoa rơi, rơi mắt đa tình
Cho em mắt biếc in hình trời mây
Em đi đường gió áo bay
Cho mưa bụi trắng vương đầy áo anh
Cho em thơ mộng ngày xanh
Che nghiêng nón lá, che vành môi thương 
Trải lòng theo nắng vấn vương
Bóng anh nghiêng ngả… theo đường em đi
“Yêu nhau… yêu cả đường đi…”
Đường thơm… hay tuổi xuân thì tỏa hương?
Con đường tình sử mù sương
Anh đi mê mãi lạc đường… mưa tuôn…
                     
                     ***            

“Trách ai đem lửa đốt nguồn…”
Tình đầu nào cũng điệu buồn như nhau
Ngàn xưa cho đến ngàn sau
Mấy ai giữ được tình đầu rụng rơi
Một thời yêu… chết một thời…
Em quên tình cũ, thảnh thơi theo chồng
“Để cho con sáo sổ lồng…”
Bay qua ngày nắng, bay vòng đêm mưa
Mưa rưng rưng… chuyến đò đưa
Mưa rơi… từ mắt người xưa chung tình…



                  
                    Nha Trang, tháng 7. 2017
                           LÊ KIM THƯỢNG



Thứ Ba, 18 tháng 7, 2017

LỜI HẸN THÁNG TƯ - ĐẶNG XUÂN XUYẾN

Lời hẹn tháng Tư
- Tặng 1 “người dưng” trùng tên với Phượng -
.
Tháng Tư qua lâu rồi 
Người dưng chưa trở lại
Phượng rực trời 
Cháy rụi nắng chiều qua.
.
Người dưng à
Sao mãi cứ dửng dưng
Để mùa Hạ thêm lưng chừng nỗi nhớ
Để lời yêu thêm ngập ngừng trước gió
Để hoa học trò lơ lửng đỏ giấc mơ.
.
Tháng Tư qua thật rồi
Người dưng hỡi có hay
Đã mấy tuần trăng trôi qua ngày mười bảy
Đã mấy tuần trăng người dưng không tới hẹn
Đã bấy ngày rồi nỗi nhớ sắp thành quên.
*.
Hà Nội, 04 tháng 06.2017
ĐẶNG XUÂN XUYẾN

Chủ Nhật, 16 tháng 7, 2017

NGƯỜI TÌNH TRONG NGẮN NGỦI - THỦY ĐIỀN

Người Tình Trong Ngắn Ngủi   
    Sau đêm ân ái, nàng chợt nghĩ ra mình không thể tiếp tục với Dieter được nữa, phải chấm dứt ngay là biện pháp tốt nhất. Bởi, chàng đã có cô con gái riêng cùng Ela. Dù quyết định hơi sớm và có vẻ ích kỹ, nhưng sẽ tránh được những phiền phức về sau.
      Giữa khuya, đêm dạ hội cuối tuần trở nên ồn ào hơn, Karin nhìn thấy một người đàn ông lạ đang ngồi gục đầu bên chai rượu, trông có vẻ buồn thảm và sầu đời lắm. Đang nhẩy với người bạn gái, nàng xin lỗi, rồi bỏ ngang và tìm đến người đàn ông lạ, làm quen. Hai ly rượu được rót đầy, tâm sự đến suốt gần hai tiếng đồng hồ. Họ dường như đồng cảm và kể cho nhau nghe tất cả về mình. Đêm dần sáng- dần sáng, rượu cũng cạn dần, tay liền tay dìu nhau lên chiếc Taxi và phóng thẳng về nhà chàng. Trong giây phút quây cuồng theo men rượu và tình yêu, nàng chẳng nghĩ gì ngoài chuyện ái ân. Chàng cũng thế và xem như nàng là vị cứu tinh khi cuộc đời đang lỡ bước.
     

Thứ Sáu, 14 tháng 7, 2017

NGƯỜI ĂN MÀY TIẾN BỘ - THỦY ĐIỀN

Người Ăn Mày Tiến Bộ
   Trước tháng tư năm 1975. Không phải riêng tôi, mọi người ai cũng thế. Nếu có dịp đi từ lục tỉnh lên Sài gòn- Chợ lớn và ngược lại đều cũng phải đi ngang qua cầu Bến lức. Chắc hẳn vẫn còn trong tâm trí hình ảnh, tiếng hát, tiếng đàn của cha con người hát dạo ven đường.
      Mỗi khi xe dừng lại để hạ khách hoặc rước khách lên cũng đều nghe những bài ca quen thuộc như: Mưa rừng “Mưa rừng ơi ! Mưa rừng, hạt mưa nhớ ai mưa triền miên, phải chăng mưa buồn vì tình đời, mưa sầu vì lòng người, duyên kiếp không lâu” Và vài câu vọng cổ “Mỗi khi có dịp xuống Hậu giang và đi ngang qua cầu Bến lức, tôi vẫn thường nghe não ruột của em bé ngây thơ hát dạo ở bên…. đường. Cầm chiếc gậy tre em dắt theo một ông lão tật nguyền” Rồi dăng dẳng thêm câu “ Họ nhạc sỹ, tôi cũng là nhạc sỹ. Đời của họ rày đây mai đó, còn đời của tôi thì sương gió lâu rồi “ Nghe rất là hay, rất là buồn. Chính vì lẽ ấy mà ai cũng động lòng và đành phải móc túi voan.
     

Thứ Tư, 12 tháng 7, 2017

BÌNH BÀI THƠ HƯƠNG DƯƠNG CẦM CỦA NGUYỄN THANH LÂM - ĐẶNG XUÂN XUYẾN

Đọc bài thơ           
HƯƠNG DƯƠNG CẦM
của Nguyễn Thanh Lâm
*
HƯƠNG DƯƠNG CẦM
 
Mưa vừa đủ cho hàng cây nhỏ giọt
Như giọt cafe trắng trong
Gió vừa đủ cho mưa rơi nghiêng
Hòa tiếng dương cầm ru trong đêm
 
Hà Nội đêm
Tiếng dương cầm lan xa hương
Thơm thơm mùi nhớ
Vương vương dặm tình
Nghìn mắt lá, nghìn ánh đèn đọng mưa chơm chớp
Tiếng dương cầm loang loáng ướt
Ngập ngừng rơi
 
Bên kia sông Hồng mưa có rơi
Tiếng dương cầm có cùng hạt mưa thấm vào lòng đất
Phia bên này năm cưa ô thao thức
Hay đang mơ giấc nhạc dương cầm
 
Hà Nội đêm tỏa hương dương cầm
Hương vừa đủ cho đời tự cho là đủ
Hương lan xa đến đâu tự mình thấu tỏ
Trong thế giới bao la riêng một hương mình.
*.
NGUYỄN THANH LÂM
LỜI BÌNH:

VÌ THƠ MÌNH SỐNG RẤT MƠ HỒ - THẠCH ĐÀ

12.VÌ THƠ MÌNH SỐNG RẤT MƠ HỒ
Vì thơ mình sống rất mơ hô
Xa lạ với cuộc đời toàn mơ với mộng
Không thực tế lắm viển vông
Bỏ quên bỏ quên tất cả

Mình bị  cuộc đời quăng quật tơi bời
Lỗi do mình nào lỗi do thơ
Cuộc đời vẫn ồn ào mà mình lơ mơ
Tham sân si như một gã khờ

Mình hoang vắng một tâm hồn thi sĩ
Thơ nâng đỡ mình hay đày đọa mình
Đôi lúc nếu không có thơ mình sống đỡ dở hơi

Đến bây giờ vẫn cảm ơn thơ 

Thứ Ba, 11 tháng 7, 2017

CUỘC ĐỜI LUÔN TRẮC TRỞ CÓ GÌ ĐÂU PHÀN NÀN - THẠCH ĐÀ

11.CUỘC ĐỜI LUÔN TRẮC TRỞ CÓ GÌ ĐÂU PHÀN NÀN
         Cuộc đời luôn trắc trở có gì đâu phàn nàn
         Ngồi với nhau hết buổi chiều với bao nhiêu đắm say
         Gió thổi bay hết những đám mây
         Làm sao mưa rơi ướt mặt

         Có những lúc lòng ta đau như cắt
         Người gần quanh đây mà sao vô duyên
         Đứng ở đất bằng mà mình thấy chung chiêng
         Thèm quá một bờ vai để tựa vào

         Lòng thôi lăn tăn lòng thôi so đo
         Mình tập vô cảm trước thị phi cuộc đời
         Nước mắt đâu phải lúc nào muốn khóc cũng được

         Đành an ủi mọi chuyện như trò chơi 

HỌC CÁCH YÊU THƯƠNG MỘT CON NGƯỜI - THẠCH ĐÀ

10. HỌC CÁCH YÊU THƯƠNG MỘT CON NGƯỜI
Học cách yêu thương một con người
Để học nhẫn nhục bao dung vị tha từ đất
Người ta đá mình có ích lợi gì
Mình ngồi ôm vết thương lòng đầy lên bao phiền nảo

Lòng con người ta đôi khi như giông bão
Tàn phá qua trái tim những vết thương lòng
Đôi khi cứ nghĩ chết là xong
Đời còn ràng buộc nhiều sợi dây tình cảm

Đành nhũ lòng đời ta còn nặng nợ oan khiên
Học cách yêu thương một con người
Sự đời chìm nổi như mây khói

Để lại nhân gian một nụ cười 

Thứ Hai, 10 tháng 7, 2017

NGOÀI LƯƠNG RA ANH KHÔNG CÒN GÌ KHÁC - THẠCH ĐÀ

9. NGOÀI LƯƠNG RA ANH KHÔNG CÒN GÌ KHÁC
Ngoài lương ra anh không còn gì khác
Chỉ có mua mà không bán
Cuộc sống từng ngày đổi thay kiếm chác
Anh lặng nhìn mưa rơi mưa rơi

Ly cà phê chiêu đãi bạn bè
Quán nhậu gọi mời đầu tháng
Anh hụt hẩng trước bàn tay người ăn mày trống trải
Những điều nhỏ nhoi thầm lặng gọi tên

Đôi khi biết mình còn hên
Vì còn một tâm hồn lành lặn
Ngoài lương ra anh không còn gì khác
Giữa chụp giựt cuộc đời đành an ủi một vầng trăng


NGỒI TRÊN NGẠCH CỬA HÚT THUỐC CHUYỆN ĐỜI VÀ MỌI THỨ TRÔI QUA - THẠCH ĐÀ

8. NGỒI TRÊN NGẠCH CỬA HÚT THUỐC
CHUYỆN ĐỜI VÀ MỌI THỨ TRÔI QUA
Ngồi trên ngạch cửa hút thuốc
Chuyện đời và mọi thứ trôi qua
Mọi thành bại được mất hơn thua ...của cõi ta bà
Mình buông tay trước nghìn trùng con sóng

Đôi khi đè nén những thị phi ở trong lòng
Sẽ bùng nổ không cách gì đỡ được
Mình ngồi xuống ngạch cửa và hút thuốc
Chuyện đời và mọi thứ trôi qua

Có những lúc lòng mình xao động quá
Ngồi yên bình tâm không suy nghĩ điều gì
Ngồi như thế và chìm trong bất động
Không nói gì không suy nghĩ điều chi


BÀI MỚI ĐẮNG

Truyện ngắn: BÊN CÁNH GÀ CHÁNH ĐIỆN _ NGUYỄN HẢI ĐĂNG

Bên cánh gà chánh điện phần 1 BÊN CÁNH GÀ CHÁNH ĐIỆN Xe dừng lại với tiếng xột xoạt trên mặt đường, như bao chuyến xe đã ghé qua từ thuở ...