PHƯƠNG NAM LỘNG GIÓ
Những cây đước cây mắm vươn chân ra
biển khơi
Sình non cuối trời nhoài ra ôm ấp nước
Hàng đáy cheo leo
đánh đu trên đầu sóng ngọn gió
Câu vọng cổ ngân dài lấp loáng sóng vỗ đêm
Đặc sản nướng nhẹ gọn gấp gáp với hành trình mở đất
Bầy ong chắt lọc hương tràm
cho mùa trĩu mật đầu cây
Ngọn sóng đánh chòng chành mạn thuyền lao đao giấc ngủ
Cần câu kéo dài phăng mực xa khơi
Đất trở mình phèn tươi lênh đênh cây
lúa
Tiếu lâm vỡ trận cười dài xua mệt mỏi
thâu đêm
Những thiếu nữ phập phồng trăng sau ngực áo bà ba
Ký ức đợi phà chỉ còn là quá vãng
Phóng khoáng chân chất cởi mở như phù sa bịn rịn đôi bờ
Mở rộng tầm mắt nhìn là không gian bao la cò bay thẳng cánh
Phương Nam !tiếng gọi cha ông như còn trong lồng ngực
Hành trình cuối trời đất mãi sinh sôi
Mẹ tôi chưa học hết vỡ lòng
Cha tôi còng lưng phố thị từng vòng xe lăn
Tôi sinh ra từ gió ,cát ,biển và đồng
bằng
Những câu thơ rừng dương vẫy gọi trời xanh
Con bò đủng đỉnh nhai rơm như tôi nhớ về ký ức tuổi thơ
Bao vỉa hè mòn chân lê la góc phố
Này núi giúp tôi học sự điềm tĩnh và vững chải trước những
lời thị phi
Này gió dạy tôi biết ngợi ca sông dài biển rộng
Tuổi thơ tôi có nhiều buồn vui hệt biển phải có sóng
Tôi già nua từng ngày , mòn vẹt tuổi
thanh xuân
Ký ức có từng ngăn lâu lâu quay trở lại
Trả lại giữa trời một mảnh trăng bơ vơ
MẺ LƯỚI MÙA XUÂN
Con tàu này lênh đênh khơi xa
Mùa xuân này anh ăn tết biển
Nỗi nhớ em rộn ràng con sóng
Em có nghe cá tôm lao xao
Anh nhớ em nỗi nhớ đất liền
Nôn nao như người ngư phủ say cạn
Biển bạc rừng vàng rồi
cũng hết
Anh lênh đênh ngoài hải
phận đời mình
Mùa xuân này anh ăn tết biển
Nhớ thiết tha gửi con
sóng vào bờ
Ta sẽ đón mùa xuân muộn
nhé
Với em yêu với cả bạn bè
Mẻ lưới này giăng mắc tình thân
Mẻ lưới này trĩu nặng yêu
thương
UỐNG RƯỢU VỚI BẠN
THƠ
Tặng
Lê Thiếu Nhơn và Trần Hoàng Nhân
Rượu gọi ngày xưa về hâm nóng
Để mai bè bạn nhớ về nhau
Bàn ghế bình dân ngồi sát
lại
Dòng đời ai biết sẽ về
đâu ?
Ly chạm lanh canh lời lấc cấc
Ta rót vào nhau niềm chân
quê !
Một năm mấy trăm ngày bề
bộn
Còn một ngày một đêm cho thơ
NGƯỜI ĐỒNG HÀNH MƯA
Mưa làm cho cây cối
xanh tươi
Mặt đất mềm và thanh thản
Hạt thức dậy sau ngủ đông
băng giá
Hừng hực hồi sinh
Những cánh đồng tràn đầy thanh âm
Những con đường tung tăng
chân trẻ
Xanh nụ cười con gái
Dịu mát tầm nhìn những
người già
Mưa là cuộc chạy đua giữa gió và nước
Giữa sấm và ánh sáng, giữa đất và mùa màng
Cho người tích lũy cho
đời sinh sôi
Cho ai hồn nhiên hơn với
cuộc đời
Cho những cơm áo lặng
dần
Cho những nhọc nhằn ngủ quên trên đôi vai thiên nhiên
Cho người ta thật hiền
Để đi về những miền tươi xạnh
Mưa ! mưa! Mưa! Mưa !
Từng cung đàn nối trời và đất.
THẠCH ĐÀ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét