CHÙM
THƠ LỤC BÁT THẠCH ĐÀ
QUA PHÀ RẠCH RÁNG
CHIỀU NAY
Qua phà Rạch Ráng chiều nay
Hình như lòng đã bớt cay đắng
rồi
Hình như nguồn cội xa xôi
Đã về thăm thẳm bên ngoài màn
đêm
Qua phà Rạch Ráng cùng em
Cạn ly uống hết nỗi niềm Lợi
An
Cạn ly uống với lỡ làng
Ngày đông giá rét mai vàng
chờ xuân
Giá chiều không đổ cơn mưa
Thì hàng cây ấy không thừa
khoảng không
Người đi nặng trĩu trong
lòng
Lá rơi mặc gió xoay vần đời
cây
Mưa lạnh giá buốt bàn tay
Người không gốc rễ lung lay
nỗi niềm
Chén cơm bưng sóng mạn
thuyền
Đời cho vay chút tình riêng
xa nhà
Mưa chưa thấm lạnh lòng ta
Mênh mông sóng nước hóa ra
sóng người
ĐI CHÙA
Lên chùa là để ...lặng thinh
Ngổn ngang lòng lại rối tinh thế này
Trời cao phận mỏng đất dày
Thế gian ngắn ngủi sao đày đọa nhau?
Thương nhau chiếu sáng mặt trời
Không thương nhau ném những lời giá
băng
Đêm nay có kẻ ngắm trăng
Trăng soi đáy nước lòng đầy ngẩn ngơ
Khói hương tua tủa bơ phờ
Có người đến thắp không chờ đợi chi
CÀ MAU CHIỀU TIỄN ĐƯA
Ngữa bàn tay ngắm bàn tay
Một ngôi sao một ăn mày kề
bên
Cái sang chơi trội cái hèn
Giàu nghèo khác cửa chẳng
liền bên nhau
Đừng tin mưa nắng dãi dầu
Ngày sau nối lại một câu ân
tình
Đừng tin xe ngưạ gập ghềnh
Trong tim vẫn giữ bóng hình
quê hương
THẠCH ĐÀ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét