Thứ Tư, 14 tháng 6, 2017

CHÙM THƠ SỐ 2 CỦA THẠCH ĐÀ

NHỮNG MÙA THƠ ĐÁP ĐỀN
                                                          Kính tặng nhà thơ Đỗ Trọng Khơi và Nguyễn Ngọc Hưng

          Những mùa thơ vượt lên trên số phận
          Các anh đang trình diễn trước hóa công
          Có những phút yếu lòng
          Tôi vịn các anh mà đứng dậy (*)


          Vinh quang không nằm ở giải thưởng
          Vinh quang nằm trong lòng bạn đọc
          Các anh hòa nhập vào biển văn chương không sợ đánh đắm mất mình
          Trời trả cho mùa hoa sau mùa đông khắc nghiệt


          Các anh có cùng chung cung mệnh
          Các anh vượt lên trên đau thương số kiếp con người
          Hạnh phúc đáp đền mùa cây trĩu quả
          Trong im lặng lòng mình tôi dõi theo tiếng thơ các anh
                            
          (*) phỏng ý thơ Phùng Quán





















                       
NHỚ HÀN MẠC TỬ
                             Kỷ niệm 22/9/1912-22/9/2016

          Một thiên tài của thi ca
          Một hồn thơ của Ta Bà đớn đau
          Và thơ như phép nhiệm mầu
          Ủi an nâng đỡ cơ cầu tâm anh
          Anh nằm ở dưới trời xanh
          Quy Hòa Ghềnh Ráng trở thành địa danh
          Hồn thơ anh rất mong manh
          Nỗi dâu lặn hụp dưới vầng trăng sao
          Trăng ơi! Trăng tựa chiêm bao
          Chở che hồn của thi hào tổn thương
          Trăm năm sương khói vô thường
          Thơ anh còn mãi vấn vương bên đời

























                   VỚI Ê XÊ NHIN
                             Kỷ niệm  120 năm ngày sinh Ê XÊ NHIN (1895-2015)
          Nếu không thành nhà thơ
          Tôi trở  thành  kẻ cướp
                   Ê Xê Nhin

          Từ lúc yêu em anh hóa đàng hoàng
          Trước  đó anh từng là du đãng
          Ánh mắt ấy ,mái tóc ấy
          Thật nhẹ nhàng kéo anh khỏi hoang đàng
          « sống không có gì mới
          Nhưng chết chẳng mới hơn »(*)
          Giọng thơ đồng quê miền Trung nước Nga
          Mà soi rọi vòm trời hoa lệ Ấu Mỹ
          Yêu đắm say chết cuồng nhiệt
          Xin mẹ yêu đừng trách đứa con hư
          Một đời thơ ngắn ngủi
          Dư vị tình đời ngân mãi với thời gian
          Một nước Nga bức bối
          Trước trái tim phóng khoáng
          Tài năng thách đấu với thời gian
          Đâu cần so sánh ngắn –dài già –trẻ
          Từ lúc yêu em anh mới nhận ra mình
          Trước đó thơ và anh đều nỗi loạn .
         

         















                        EM ĐẾN TỪ THÁP NHẠN
          Em người con gái mảnh khảnh sương mai
          Sợ chạm vào mặt trời đánh mất chính mình
          Những con chữ gọi phố gọi mùa lay thức tuổi trẻ
          Theo mùa xuân trở về trên những đôi mắt óng ánh niềm tin



          Em đến từ miền quê cần lao và bền bỉ
          Vẫn nhận ra em giữa chốn đông người thị phi
          Em là hiện thân cái đẹp mong manh đổ vỡ
          Một chiều bình yên ngỡ ngàng nhận ra em



          Em người con gái tôi thương từ tiền kiếp
          Gió,nắng,mưa làng hoa làng rau vẫn lấm lem em
          Dù em có bôn ba,nhọc nhằn mưu sinh hay khát vọng
          Tôi vẫn chờ vẫn đợi một tình yêu quê hương
         























NÓI THƠ VỚI HOÀNG CẦM
Ông đã gần tám mươi 
Mà câu thơ còn lửa
Mối tình diêu bông lá 
Đã thành huyền thoại xưa !

Tiếng sấm báo hiệu mưa
Dẫu trời đang tạnh ráo 
Giấc mơ thơ là ảo 
Hay cuộc đời chiêm bao ?

Điếu thuốc uống cạn lửa
Ngã ngớn đêm vào ngày 
Hoa tay không còn mấy 
Riêng tình thơ vẫn say !

Ông đọc thơ muộn ngày 
Tôi nghe thơ muộn đêm 
Còn bao nhiêu trăn trở 
Tâm sự trước ngọn đèn???
1999

THẠCH ĐÀ 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

BÀI MỚI ĐẮNG

Truyện ngắn: BÊN CÁNH GÀ CHÁNH ĐIỆN _ NGUYỄN HẢI ĐĂNG

Bên cánh gà chánh điện phần 1 BÊN CÁNH GÀ CHÁNH ĐIỆN Xe dừng lại với tiếng xột xoạt trên mặt đường, như bao chuyến xe đã ghé qua từ thuở ...