Thứ Tư, 30 tháng 12, 2015

CHÙM THƠ TỨ TUYỆT 1 -THẠCH ĐÀ

CHÙM THƠ TỨ TUYỆT 1
1.     NGHĨ VỀ NGHỀ
Đôi khi các em làm tôi thấy đắng lòng
Đôi khi sự hồn nhiên các em làm câu thơ tôi bừng thức
Người thầy giáo phải hướng lên tầm cao tư tưởng
Dù đôi chân còn bám cát bùn

2.KHÔNG ĐỀ
Mỗi người sống một nỗi buồn mang theo
Hành trình đi suốt kiếp người
Anh biết vậy ,sau cuộc vui em khóc
Hãy sống kịp ngày trước khi đêm buông

CHÙM THƠ TỨ TUYỆT 2 -THẠCH ĐÀ

CHÙM THƠ TỨ TUYỆT  2


TÌNH THƯƠNG
cái gì cũng phải thật thôi 
con người giằng xé đến hồi thương nhau
đừng tin biển hóa nương dâu
cái gì cũng phải bắt đầu từ đây 

LANG THANG CHIỀU
trước nhà tôi sông Bầu Dài 
sau lưng là dãy Chóp Chài chắn ngang
những chiều câu cá lang thang 
tôi câu dính cả mây vàng đáy sông

Thứ Bảy, 26 tháng 12, 2015

THƠ TRIỆU LAM CHÂU VỀ ĐÀ LẠT

CHÀO MỪNG LỄ HỘI HOA ĐÀ LẠT 2015 – 2016


(Từ ngày 29/12/2015 đến 2/1/2016 sẽ diễn ra Lễ hội hoa thật hoành tráng tại thành phố Đà Lạt. Nhân sự kiện này Triệu Lam Châu xin đăng chùm thơ hai bài của mình (Sáng tác từ năm 1986) lên Sân trời, để bạn bè gần xa cùng đọc cho vui nhé – 26/12/2015)

Bản thơ tiếng Việt:

MẶT TRỜI ĐÀ LẠT


Sáng:

Mặt trời ngủ dưới hồ Xuân Hương
Sương sớm mới lâu tan đến thế
Mái nhà bập bềnh như thuyền trên bể
Mỗi vòm cây như chiếc phao bơi

Sương đọng giọt long lanh như mắt ai cười
Trên cánh anh đào tươi đỏ thắm
Hoa lưu ly tiễn đêm đi xao xuyến
Tiếng ngựa hý sôi lòng như gọi ánh mai lên.

Chiều

Mặt trời nằm trong mỗi vòm thông
Nên nắng mới dịu lành đến thế
Núi lượn trập trùng, rừng xanh mướt lá
Mỗi tán cây như chiếc ô che

Hồ Xuân Hương chợt tỉnh khỏi cơn mơ
Cho thành phố trở về thực tại
Nụ hoa như làn môi tươi rói
Ánh mắt cười lấp lánh trong cây

Đêm:

Mặt trời nằm trong mỗi trái tim say
Cho thành phố bước vào huyền thoại
Điện giăng khắp núi rừng như chuỗi ngọc
Trên ngực nàng công chúa đời xưa

Nghe bao hoàng tử rập rình dưới ánh sao khuya
Thành phố chao mình bên suối núi
Thoáng một chút ngỡ ngàng, bối rối
Đàn tờ rưng khơi dậy bản tình ca.

                          *
                   *          *

Mặt trời nơi đây như tự giấu mình đi
Cho phố xá vụt thành huyền diệu
Cho lòng ai đắm say ngàn giai điệu
Thắm thiết vô cùng – Tinh khiết ánh ban mai.

Đà Lạt, ngày 4 – 4 - 1986


Thứ Ba, 22 tháng 12, 2015

PHẠM NGỌC THÁI VỚI NỖI TÌNH HIU HẮT TUỔI HOA NIÊN -NGỌC BÍCH

PHẠM NGỌC THÁI với nỗi tình hiu hắt tuổi hoa niên                                                                            NGỌC BÍCH
https://xuantungth1984.files.wordpress.com/2015/07/20150416-ly-do-con-nguoi-kho-ngu-khi-trang-tron-2.jpg 
       

         ĐÊM TÓC ĐÁ

Nửa đời tóc hoá thành đá cả
Rụng vãi thềm đầy phủ quanh trăng...
Nhớ một thuở cùng bao thiếu nữ
Mà nay gò mả, ma rừng.
Tai nghe tóc ve bên bà gái goá
Nhặt câu thơ rơi, lệ lã chã mùa thu…
Có của nhà vẫn còn ham tơ nhú
Ngồi chẳng yên, hồn dạ cứ vi vu.
Trên kia nguyệt không quần như đã
Đêm thơm chùa, trắng dã tấm thân nga
Trinh tiết thời nay em mở cửa
Ngai vàng còn "dưới" cái em ta!
                        Thơ Phạm Ngọc Thái



Thứ Hai, 21 tháng 12, 2015

ÁO XANH GIỮA THỜI BÌNH -THẠCH ĐÀ

ÁO XANH GIỮA THỜI BÌNH

            Người linh biên phòng 692 nghe nhạc Trịnh Công Sơn
          Lời ca thấm đẫm thân phận thanh cao và triết lý
          Lời ca làm anh hiểu rõ về con người
          Mà cứ gì nhạc đỏ sao lại là nhạc đỏ ?
          Mới hào hùng mới cứng rắn lên gân
          Anh còn nghe nhạc vàng nhạc tiền chiến nhạc sến
          Sau giờ quân trường là  trồng  rau nhổ cỏ
          Làm vài séc ten nis rèn luyện thân thể

          Người lính biên phòng 692 cõng con chữ lên đảo Hòn Chuối
          Dạy cho con em ngư dân
          Những đứa trẻ quen nắng gió sóng biển
          Giờ đây tập trung bên trái nhà lắng nghe ê a từ người thầy áo xanh
          Cuộc chiến trên mặt trân văn hóa hôm nay
          Cũng khó khăn như khi đối diện quân thù

          Người lính biên phòng 692 giúp dân làm lại nhà sau cơn bão số 5
          Lin Đa đổ vào Cà Mau chi chit khăn tang
          Chiều nay anh đứng ngắm ở vàm sông
          Những con sóng vỗ bờ vành khăn tang vĩ đại
          Nỗi đau này làm sao chia sẻ
          Quá bất ngờ ơi cơn bão mồ côi !

          Người lính biên phòng 692 ôn lại quá khứ hào hùng
          Đây con tàu không số đường Hồ Chí Minh trên biển
          Từ Đồ Sơn Hải Phòng đến Vàm Lũng Cà Mau
          Bông văn Dĩa dáng anh ngồi trước mũi
          Chỉ lối con tàu chở vũ khí vào Nam

          Người lính biên phòng 692 nghe nhạc Trịnh Công Sơn
          Để hiểu hơn hai tiếng CON NGƯỜI

          THẠCH ĐÀ 

Thứ Ba, 15 tháng 12, 2015

CA DAO -TRẦN ĐỨC TÍN

Ca dao
Em sinh ra trong ầu ơ của mẹ
Những trời chiều
Kẽo kẹt tiếng đưa nôi
Giọt mồ hôi
Lúa thơm mùi sữa
Cha nhọc nhằn trên nước mặn đồng chua
Tay cha chay
Mắt mẹ đậm quầng
Gánh rạ rơm chiều mang chút gió thu bay
Ngày tháng đi nhanh
Bóng câu qua cửa sổ!
Hòn than đáy lò... cháy tím cõi trời quê!
Yêu em, nên yêu luôn hạt lúa
Yêu con nước lớn ròng, tiếng bìm bịp kêu nhau!
Sông Đốc, 12/12/2015

Thứ Tư, 9 tháng 12, 2015

TẢN MẠN VỚI NGUYỄN DU -THẠCH ĐÀ

TẢN MẠN VỚI NGUYỄN DU 
kỷ niệm 250 năm ngày sinh đại thi hào Nguyễn Du
Đêm Nguyễn Du viết Kiều mưa rơi như nước mắt 
Nên thân phận nàng Kiều đã bấy đau thương 
Từ Hải như Tây Sơn , Hồ Tôn Hiến như triều Nguyễn 
Nguyễn Du buồn uống rượu dòng Hương
s đ 10/12/2015
THẠCH ĐÀ

Chủ Nhật, 6 tháng 12, 2015

NẾU ĐƯỢC CHỌN LẠI -TRẦN ĐỨC TÍN

NẾU ĐƯỢC CHỌN LẠI
Nếu được chọn lại 
Anh cũng chọn em thôi!
Dẫu câu nói đã muôn đời cũ rích
Nhưng anh biết: mình yêu em, là thật
Trong cảm xúc ngọt ngào hay hờn giận, đau thương.
Em thường nói: “anh muốn đi muôn phương,
Kẻ lãng mạn chồn chân khi nghỉ lâu một chỗ!”
Em ạ! Mỗi kiếp người đều mang riêng nỗi khỗ
Đâu ai giống nét nào… kể cả khóc lẫn cười tươi!
Phải, anh muốn đi để thấy hết cuộc đời
Muốn ném trải vị chua – cay – ngọt – đắng
Nhưng vẫn đấy: một tình yêu thầm lặng
Hơn bao giờ anh mang tặng cho em!
Nếu chọn lại
Anh cũng chọn mỗi em!
Không hối hận dù ngàn lần em hỏi
Như sông kia vẫn đong đầy con nước
Nắng từ mặt trời và gói dậy biển khơi!
Em đừng hỏi những điều đã tự nhiên
Cái vốn có, quy luật trời đã định
Như đời anh là có em bên cạnh
Lạc mất em rồi
Đó không phải anh!
Đi hết những ngày mưa ta bỗng thèm khát nắng
Qua hết sự ồn ào ta nhớ vắng lặng xiết bao
Mà đời người là tháng ngày hữu hạn
Trong giấc mộng cuộc người, anh
Mộng đẹp nhất là em.
Nếu ngàn vạn lần em cứ hỏi
Anh cũng chỉ trả lời rằng:
Anh chọn mỗi em!!!
Sông Đốc, 07/12/2015.

Thứ Bảy, 5 tháng 12, 2015

THƠ LÊ ANH

THƠ LÊ ANH



UỐNG RƯỢU DƯỚI CHÂN THÁP NHẠN


Uống rượu dưới chân Tháp Nhạn
Đêm nghiêng chén rượu bên chân Tháp
Say với trăm năm một cuộc chơi
Há để tìm đâu người tri kỷ
Cho ta rót rượu tiễn đưa người
Ta tất bật ngược xuôi tất tả
Vẫn nhớ thương quê mẹ Tuy Hòa
Đêm cuống quýt say mèm với bạn
Đêm đam mê cuồng nhiệt thi ca
Bạn ở đâu phương trời xa lắc
Bỏ ta ở lại một mình
Rót chén rượu dưới chân Tháp Nhạn
Rót thêm chén nữa ta mời ta.



















Thứ Sáu, 4 tháng 12, 2015

BÊN HỒ NƯỚC NGỌT -THẠCH ĐÀ

BÊN HỒ NƯỚC NGỌT

Bên hồ nước ngọt
Bầy cá tung tăng
Anh và em dung dăng dung dẻ
Giữa nắng gió đồng bằng

Ba cô Kinh ,Hoa , KhơMe
Đan xen tung tẩy trong chiều châu thổ
MaHaTup tín ngưỡng tâm linh
Bầy dơi treo mình trong vườn như ta hướng về miền đất thánh

Cảng Trần Đề những ghe thuyền lao theo đàn cá
Vĩnh Châu mùi thơm của hành ngào ngạt trong các món ăn
Cù Lao Dung một chiều dừng chân bên thủy liễu
Ong trong vườn thao thức những làn hương

Bên hồ nước ngọt
Hiếm hoi ở nơi đây
Ta chụp một tấm hình
Lưu giữ khoảnh khắc văn hóa
2014

THẠCH ĐÀ

EM ĐẾN TỪ THÁP NHẠN -THẠCH ĐÀ

EM ĐẾN TỪ THÁP NHẠN
          Em người con gái mảnh khảnh sương mai
          Sợ chạm vào mặt trời đánh mất chính mình
          Những con chữ gọi phố gọi mùa lay thức tuổi trẻ
          Theo mùa xuân trở về trên những đôi mắt óng ánh niềm tin



          Em đến từ miền quê cần lao và bền bỉ
          Vẫn nhận ra em giữa chốn đông người thị phi
          Em là hiện thân cái đẹp mong manh đổ vỡ
          Một chiều bình yên ngỡ ngàng nhận ra em



          Em người con gái tôi thương từ tiền kiếp
          Gió,nắng,mưa làng hoa làng rau vẫn lấm lem em
          Dù em có bôn ba,nhọc nhằn mưu sinh hay khát vọng
          Tôi vẫn chờ vẫn đợi một tình yêu quê hương
          6/8/2012



          THẠCH ĐÀ

Thứ Hai, 23 tháng 11, 2015

CHÙM THƠ TỨ TUYỆT -THẠCH ĐÀ

CHÙM THƠ TỨ TUYỆT -THẠCH ĐÀ
KHÔNG ĐỀ
sợ chiều không đủ cơn mưa
sợ mình không đủ ngày xưa để buồn
chiều mưa gió rú qua truông
một mình đứng giữa con đường ngã ba

TRẢ GIÁ
để đi đến bậc thang danh vọng
phải đổi đi mộng ước hoa vàng
xin em cứ giữ hồn nhiên áo trắng
anh ngại một ngày mực lắm lem đen

MƯA ĐẦU MÙA
mưa về xua đi ưu phiền
mưa về mang lại hồn nhiên
mưa về kéo trời xuống thấp
đất mừng nôn nao đại dương

Chủ Nhật, 22 tháng 11, 2015

DỰ BÁO CHO BÌNH MINH -THẠCH ĐÀ

 DỰ BÁO CHO BÌNH MINH
          Ơi tỉnh lẻ buồn tênh
          Phố cứ chiều còn nắng đam mê
          Chàng hoàng tử bao giờ mới đến ?
          Đánh thức em công chúa ngủ trong rừng

          Lời hẹn hò không thật hóa viễn vông
          Anh về đi, gió vẽ những đường vòng
          Trên con đường bụi bay mù mịt
          Chờ đợi gì cơn mưa thanh tân

          Tỉnh lẻ!tỉnh lẻ!
          Người xe hun hút
          Đắng đót đam mê
          21.1,2003

          THẠCH ĐÀ 

Thứ Năm, 19 tháng 11, 2015

NGƯỜI THẦY GIÁO GIÀ -THẠCH ĐÀ

NGƯỜI THẦY GIÁO GIÀ
......chiếc lá cuối cùng rơi ngoài cửa sổ
người thầy giáo già cuối lớp vịn tường ho
1992

Thứ Tư, 18 tháng 11, 2015

GHEN -TRẦN ĐỨC TÍN

GHEN
Em 
Anh lại tự ghen với chính bản thân mình
Dù có em nhưng chưa bao giờ là đủ
Như ngọn gió vẫn bào mòn vách núi
Sóng hát khúc tự tình chưa một phút nghỉ ngơi!
Phút yếu lòng tưởng chừng như gục ngã
Mây không có trên trời
Mặt trời cũng không còn ánh sáng
Ý nghĩa cuộc đời...
Anh lục nát bản thân!
Em
Giữa hoang tàn kí ức
Ngỗn ngang thực tại
Giản đơn một điều: Tim em đập vì anh!
Sông Đốc, 18/11/2015.

Chủ Nhật, 15 tháng 11, 2015

KẺ CHUYÊN GẮP LỬA BỎ TAY NGƯỜI ĐỖ MINH TUẤN (2)

KẺ CHUYÊN GẮP LỬA BỎ TAY NGƯỜI ĐỖ MINH TUẤN (2)
Và đây nữa:
Chân dung kẻ cơ hội háo danh và hèn nhát mà nhiều bạn tin là có quan điểm rõ ràng đây. Đỗ Minh Tuấn hoang tưởng chui vào Văn đoàn độc lập để đánh bóng lại danh tiếng rởm đã mục, không ngờ mới bị dọa đã tẩu hỏa nhập ma viết thư bôi nhọ ngay để tâng công với CA:
VỀ VIỆC NHÀ THƠ, ĐẠO DIỄN ĐIỆN ẢNH ĐỖ MINH TUẤN “XIN RÚT KHỎI VĂN ĐOÀN ĐỘC LẬP”
Ngày 4/8/2014, hộp thư của Ban Vận động Văn đoàn Độc lập Việt Nam (BVĐ) nhận được lá thư sau:
THƯ ĐỖ MINH TUẤN XIN RÚT KHỎI VĂN ĐOÀN ĐỘC LẬP
Hà Nội, ngày 4-8-2014
Kính gửi: Nhà văn Nguyên Ngọc cùng toàn thể các anh các chị tham gia Ban Vận động thành lập Văn đoàn độc lập!
Khi biết tin về việc thành lập Ban Vận động thành lập Văn đoàn độc lập, tôi nghĩ đây là một hoạt động dân sự lành mạnh, có ích cho xã hội và hợp pháp trong bối cảnh nước ta đang ngày càng hội nhập vào thế giới nên đã gửi thư xin tham gia và đã được các anh chị chấp nhận. Tôi hiểu rằng, Văn đoàn độc lập chưa được cấp phép hoạt động nên việc ghi danh vào Ban Vận động chỉ là để xúc tiến việc thành lập với các thủ tục pháp lý do pháp luật quy định, cho nên, việc ghi tên trong danh sách Ban Vận động thành lập Văn đoàn không có nghĩa mình đã nghiễm nhiên trở thành hội viên chính thức của Văn đoàn độc lập.

KẺ CHUYÊN GẮP LỬA BỎ TAY NGƯỜI ĐỖ MINH TUẤN (1)

KẺ CHUYÊN GẮP LỬA BỎ TAY NGƯỜI ĐỖ MINH TUẤN (1)
Trước khi hoàn chỉnh bài viết về chân dung đạo diễn Đỗ Minh Tuấn để mọi người không phải nghi ngờ về một kẻ cơ hội, háo danh, bốc phét, nhưng hèn nhát chỉ biết chém gió, đúng ra là lùa gió bôi nhọ, xuyên tạc, vu khống người khác để tâng công, xin phép anh Trần Mạnh Hảo đăng lại bài này cho mọi người thưởng lãm tài gắp lửa bỏ tay người điệu nghệ của ông đạo diễn họ Đỗ:
Trần Mạnh Hảo
HẾT THUỐC CHO ĐỖ MINH TUẤN
Xin thưa với quý độc giả, trong tiêu đề bài viết này, “Hết thuốc” là mượn lời của tác giả phuong254 trên trang web www.yxine.com mà talawas link trong mục “spectrum” ngày 27-5-2005, nguyên đoạn viết về đạo diễn Đỗ Minh Tuấn như sau: “Điều đáng buồn là, ông mắc một căn bệnh rất trầm kha. Đó là bệnh: mở mồm ra là kêu gọi dân chủ hay đổi mới trong văn học nghệ thuật nhưng hành động của ông thì ngược lại. Biểu hiện của bệnh này là thói tự tôn thái quá, tự cao tự đại, coi tác phẩm của mình là nhất, ai không khen thì chỉ có hai khả năng: một là phản động, và hai là dốt nát đến độ không hiểu chi về điện ảnh. Cứ xem những bài phát biểu và trả lời phỏng vấn huênh hoang của ông ấy thì biết. Vẫn là bệnh “ai cho mày chê con tao xấu” mà Thảo Hảo đã phát hiện. Nhưng hết thuốc rồi!”.

ĐỖ MINH TUẤN THUỘC HÀNG TIỂU NHÂN VÔ LẠI? - CHU MỘNG LONG

CHẲNG LẼ CHU PHẢI NÓI: ĐỖ MINH TUẤN THUỘC HÀNG TIỂU NHÂN VÔ LẠI?
Vì bệnh của Đạo diễn Đỗ Minh Tuấn không còn có thể chữa được nữa nên đành phải viết bài này tặng ông ấy! Nên nhớ là ông ấy chủ động khiêu chiến trước!
Khi ông ấy vào nhà Chu chửi bới nặng nề, Chu đã nhã nhặn trao đổi, đề nghị ông ấy đọc kĩ rồi hãy phán, nhưng ông ấy vẫn tiếp tục chửi bới, lăng mạ, như dân ngáo đá.
Lần này như đã cảnh báo trước, Chu tuyên bố hạ thủ bất lưu tình, nếu ông ấy không biết điều, dù biết ông thuộc hàng râu tóc có thừa!
Mấy lời dẫn trên FB của Chu trong Stt "Bỏ hay không bỏ môn Lịch sử" là để mọi người đọc nguyên văn bài trên Blog đã viết cách đây 3 năm khi học sinh xé vứt đề cương môn sử. Bài: "Cần xé, vứt hết đi để làm lại từ đầu" lí giải vì sao học sinh hả hê xé vứt đề cương môn sử và đề nghị làm lại sử đúng nghĩa.
Ông Đỗ Minh Tuấn có quyền ném đá, thậm chí ném cả rổ cá vào mặt Chu, nếu thấy cần, nhưng phải trung thực, bởi vì Chu tôn trọng dân bán cá hơn trí thức giả cầy.
Nhưng việc ông ấy không hề đọc hết lời dẫn lẫn bài viết chính, đã chụp cắt xén một phần bài viết trên lời dẫn, lấy ảnh cá nhân trưng ra rồi bình xuyên tạc (2 bài trên trang ông ấy, chưa kể cả loạt comment trên trang Chu) định hướng cho mọi người ném đá, đó là hành vi, xin lỗi, phải dùng đúng ngôn ngữ phải dùng cho ông ấy là: Tiểu nhân vô lại!

ÁM THỊ NẶNG -CHU MỘNG LONG

ÁM THỊ NẶNG!
Có thể gọi đó là mặc cảm hậu thuộc địa.
Ở đây nói về bệnh ám thị như là căn bệnh khó chữa của những trí thức yêu nước, nhưng yếu hèn.
Người bệnh nặng nhất hiện nay là đạo diễn điện ảnh Đỗ Minh Tuấn, sau đó lây lan sang một số người khác.
Khi tôi ủng hộ Bộ Dục bỏ môn Lịch sử, có mở ngoặc đơn, “nếu là sử như trong sách giáo khoa hiện nay”, ông ấy không cần đọc vỡ chữ đã hét toáng lên, đại ý, thế thì phải học sử Tàu à! Tức là bị nô dịch à! Chưa nói ông ấy còn muốn ném cái rổ cá vào mặt Chu, thay vì ném vào mặt “thằng Luận” (chữ dùng của ông Tuấn).
Rõ ràng là họ đã bị ám thị nặng vì thần kinh yếu. Triệu chứng của bệnh này là nghi ngờ, sợ hãi giống như đã bị hiếp một lần luôn sợ hãi và lo nghĩ mình sẽ bị hiếp lần nữa.
Yêu nước mà dễ hồn xiêu phách lạc như thế thì nên mặc áo giấy theo ma cho nhanh!
Tranh luận ở phần comment tay đôi với Đỗ Minh Tuấn (xin lỗi phải cắt bớt mấy cái tiền tố dài ngoằng chứ không phải hỗn) thì chỉ có hứng máu cá. Ở đây chỉ trả lời một câu cho ông ấy rõ: Ừ thì học sử Tàu còn hơn học sử Việt! Ai thích khiêu chiến thì vào đây?
Tôi, không được thầy dạy sử Tàu, nhưng mê đọc sử Tàu từ nhỏ. Bây giờ mê luôn cả phim Tàu. Sử Việt Nam tôi có được học, phim Việt Nam tôi có được xem, nhưng dạ thưa, học xong, xem xong tôi quên tuốt. Kể cả mấy cái phim chiến tranh của ông đạo diễn điện ảnh, triết gia gia Đỗ Minh Tuấn.
Tôi thích sử Tàu, mê phim Tàu, nhưng tôi vẫn ghét bọn xâm lược, ghét cả đứa nào rước voi giày mả tổ. Và tôi tin chắc những đứa rước voi giày mả tổ ấy lại rất rành sử Việt, yêu phim Việt nhưng dốt sử Tàu, chê phim Tàu!
Vì sao thế?
Một là, bởi vì sử Tàu, từ truyền thống họ nhà Tư Mã trở đi, họ có lối viết, dù hư cấu nhưng rất khách quan, quyết không theo định hướng, dù từng bị cắt dái mấy đời. Một sử gia dưới triều Hán mà dám coi Hán Cao Tổ, người chiến thắng là kẻ ngụy quân tử, lại ca ngợi kẻ thua cuộc Hạng Võ là anh hùng, không đáng nể sao? Sau sử gia là các văn gia như Phùng Mộng Long, La Quán Trung vẫn giữ lối viết khách quan đa chiều. Đến mức họ có coi Tào Tháo là gian hùng vẫn nể ông ấy là thiên tài chứ không mạt sát là kẻ ngu xuẩn! Xem “Mao Trạch Đông nghìn năm công tội” của Tân Tử Lăng, nguyên đại tá Sư đoàn trưởng Quân giải phóng nhân dân Trung Quốc, kiêm sử gia Viện sử học Bắc Kinh, dám nói hết sự thật về lãnh tụ Mao Trạch Đông của mình với cuộc cách mạng văn hóa đẫm máu tanh và lợm thịt người. Việt Nam có sử gia hay nhà làm kịch, làm phim nào dám làm như thế về Cải cách ruộng đất không?
Sử Tàu luận anh hùng đâu ra đấy, sòng phẳng chứ không ca người này bôi nhọ người kia một cách tiểu nhân.

BỎ HAY KHÔNG BỎ MÔN LỊCH SỬ - CHU MỘNG LONG

BỎ HAY KHÔNG BỎ MÔN LỊCH SỬ?
Nói ra điều này chắc nhiều nhà ráo nhân danh đạo đức, văn hóa sẽ ném đá, vì tội... phản lịch sử!
Sự thật là họ đã vung tay ném đá khi Bộ Dục chủ trương vứt bỏ môn Lịch sử, đúng hơn là chuyển thành môn lựa chọn hay nhập chung vào môn Giáo dục công dân (Tên đổi mới là "Công dân với Tổ quốc")
Những trí thức giả cầy này ném đá để chứng tỏ mình yêu nước như... yêu lịch sử, thứ tri thức do họ trốn trong hầm (lúc người ta đánh nhau) mà viết nên.
Tôi đồng ý với Bộ Dục, bỏ hẳn môn Lịch sử là đúng, nếu là thứ lịch sử đang tồn tại trên sách giáo khoa hiện hành. Bởi vì bản thân nó không phải là tri thức lịch sử đích thực. Khi nó mang nội dung tuyên truyền một chiều không khác giáo dục công dân thì tích hợp chung với Giáo dục công dân là hợp lí!
Có mỗi yêu nước - yêu chủ nghĩa xã hội mà học chồng chéo hết môn này đến môn khác! Cái gì cũng vậy, dù cho có là hay đến mấy mà quá ngưỡng người ta đều chán. Không chỉ chán mà còn ghét, đến mức nào đó thành thù!
Học thì ra vẻ học nhiều, từ lịch sử cổ đại đến lịch sử hiện đại, nhưng thi thì chỉ có thi lịch sử cách mạng, thậm chí bắt học thuộc và thi luôn nghị quyết! Họ làm như lịch sử dân tộc mới chỉ được hình thành từ năm 1930 vậy. Ai không tin thì cứ truy các đề thi và đáp án xem. Tính chất của những đề thi và đáp án ấy có khác giáo dục công dân yêu nước - yêu chủ nghĩa xã hội không?
Mà nói thêm cho công bằng: bỏ luôn cái môn Văn nữa là vừa, cái môn tôi đang dạy ấy, vì nó cũng không khác môn lịch sử mấy, nếu không nói còn tệ hơn. Nên tích hợp vào môn Giáo dục công dân luôn cho gọn. Học sinh đã chán tận cổ rồi. Nếu bỏ thi tốt nghiệp môn Văn, các cháu cũng sẽ ăn mừng mà xé, vứt không khác môn Lịch sử!
Ba năm trước tôi đã phân tích kĩ vì sao học sinh hả hê xé vứt tài liệu môn Lịch sử. Phải chăng bây giờ Bộ Dục nghe ra mà bỏ đi cho khỏi bị mang tiếng lần nữa!?
Hoan hô Bộ Dục!
Ai muốn kết tội anh Dục thì kết tội tôi nè. Tôi xin nhận tội thay cho anh Dục!
Toàn bài đây:

BỎ HAY KHÔNG BỎ MÔN LỊCH SỬ- CHU MỘNG LONG

Có khi cần phải xé, vứt hết đi và làm lại từ đầu!

Standard
 
 
 
 
 
 
6 Votes

xe_de_cuong_2
Có khi xé, vứt hết đi để làm lại từ đầu!
Chu Mộng Long – Chuyện học sinh xé, vứt tài liệu môn Sử để ăn mừng khi cái môn học này không đưa vào danh mục môn thi tốt nghiệp, làng truyền thông cả hai lề được dịp làm toáng lên. Riêng làng Sử buồn, nói như nhà văn Vũ Trọng Phụng,buồn như nhà buôn sắp vỡ nợ. Trong khi các làng khác, theo tôi, cũng chẳng có gì vui. Bởi vì, nếu không là Sử mà lâm vào Văn, Địa, Sinh… thì cũng thế thôi!
Tôi khẳng định, đến lúc nhiều cái cần phải xé, vứt đi và làm lại từ đầu. Chắp vá mãi rồi chiếc áo giáo dục vẫn cứ rách tươm.
Thì đấy, ông Bộ đã có bao nhiêu dự án ngốn tiền tỉ, rồi mèo vẫn hoàn mèo, nát vẫn cứ nát.
Quy chụp tôi cực đoan, cổ động học sinh xé, vứt cũng được. Tôi chứng minh ông Bộ là kẻ chủ trương xé, vứt trước, nhưng không xé rồi vứt bỏ đi để làm mới từ đầu, mà xé bằng cách giật gấu vá vai làm cho chiếc áo giáo dục đã dị dạng lại càng dị dạng!
Trước hết, hãy nhìn vào các bộ sách giáo khoa. Những dự án tiền tỉ tỉ gọi là cải cách trên kia với bao nhiêu lần thay sách, nội dung bên trong toàn giật trên vá dưới, càng cải cách càng rối bùi nhùi. Vụ xé tài liệu trước sân trường của các em học sinh có nghĩa gì so với mỗi lần thay sách mới là sách cũ bị xé hoặc bị bán giấy lộn? Mà chỉ có nền giáo dục chúng ta đang sống này mới coi thường tri thức chứ chẳng ở đâu và thời đại nào diễn ra chuyện học tri thức rồi vứt bỏ tri thức như thế?

Thứ Bảy, 14 tháng 11, 2015

MAI VỀ -TRẦN ĐỨC TÍN

MAI VỀ
(Tặng H)
Mai về thế giới bên kia
Có ai không trong một miền vô định?
Thứ bỏ lại cho cuộc người bẩn chật
Một tiếng lòng, một câu hỏi nghìn năm...
Mai về em có thấy anh không?
Đâu đôi mắt biếc vẫn còn ươm mộng
Mai về, chắt chiu hồn ít ỏi
Một nụ cười gột rửa hình hài anh!
Mai về, bỏ mộng úa tàn xanh
Anh lơ lửng giữa muôn vàn sự sống
Hóa kiếp nào liệu có còn quan trọng?
Vắt cạn đời... mới biết tình mong manh!
Mai về, liệu có đến bên anh
Tìm gặp nhau bằng gì em tôi ạ?
Lạc lõng, muôn giọt "người" xa lạ
Gõ nhịp đời, trăng vụn vỡ, đêm ma!
Sông Đốc - 09/11/2015.

Thứ Sáu, 13 tháng 11, 2015

NHÀ THƠ LÊ ANH :THI SỸ XỨ NẪU -THẠCH ĐÀ

NHÀ THƠ LÊ ANH :THI SỸ XỨ NẪU
nhà thơ Lê Anh (1949-2015)

Giới văn nghệ sỹ phú yên đồn thổi : lê anh là nhà thơ dơ nhất việt nam. Tôi tin điều đó nhưng cảm thấy hơi quá đáng. Ông suốt ngày rượu bét nhè , không có thời gian tỉnh táo. Tính ông xuề xòa ,cẩu thả nên ít chú trọng hình thức. hễ say là ngủ , nhưng có bè bạn đến gọi là ông đi ngay không cần chỉnh trang y phục. khi nhà thơ thanh tùng ra tuy hòa . người mà nhà thơ thanh tùng ấn tượng nhất là nhà thơ lê anh.

Lê anh là lính chế độ cũ , làm kinh tế, đạp xích lô rồi dan díu trót dính vào nàng thơ . ông làm thơ trên vở học trò, trong sổ nợ, trong vỏ bao thuốc lá . ghi hí hoáy để ghi lại những sát na thơ trong khoảnh khắc tỉnh táo. Lê anh không quan tâm
đến bề ngoài, không quan tâm đến chuyện làm ăn, dồn ghánh nặng sang đôi vai vợ ông. Nhưng bà vui vẻ không nề hà gì, và đó là hạnh phúc lớn nhất của ông.
Lê anh có mười năm làm thơ giữa chợ sơn hòa , ngồi thiền giữa chợ, ăn chay giữa chợ. Lê anh rượu vào là đọc thơ , dành nói với mọi người, độc chiếm diễn đàn. Bè bạn văn nghệ hiểu ý và đều thương tính cách trẻ con của ông.lê anh bình thường không nhớ đến bạn bè . chỉ khi rượu vào ông nhớ đến bạn bè và gọi lung tung.
Tôi có những lúc buồn. lúc nào cũng có nhà thơ lê anh bên cạnh . khi uống rượu đánh cờ khi đàm đạo văn chương thế sự , ông theo dõi mỗi bước đi của tôi , động viên ân cần thăm hỏi. chuyện nhiều năm về trước khi nhóm bút hoa cỏ may phú yên lên thăm ông. Ông rút cho cả nhóm hai ngàn đồng. (hồi đó một ly nước mía đã hai ngàn đồng).ông hồn nhiên như vậy đấy! ở đâu có thơ ở đó có lê anh,và ở đó sắp xảy ra những tai nạn. ông múa thơ, biểu diễn thơ và ngã nghiêng xiêu vẹo vì rượu vì thơ.
Giới văn nghệ phú yên không có lê anh thì buồn tẻ lắm. ông khêu gợi sự hồn nhiên trong lòng mọi người.ông giữ lữa tình yêu thơ ca trong lòng mọi người. (lê anh đạt nhiều giải thưởng thơ do tỉnh phú yên tổ chức, đã xuất bản hai tập thơ : hoa xương rồng trên cát và sông thức)lê anh xứng đáng là thi sỹ đam mê bậc nhất của xứ nẫu.

Thứ Ba, 10 tháng 11, 2015

VIỆT NAM QUÊ HƯƠNG TÔI -PHẠM NGỌC THÁI

VIỆT NAM QUÊ HƯƠNG TÔi

Kết quả hình ảnh cho Việt Nam
Chúng dám mang cờ nước non
                                  rước giặc vào nhà
(Tập Cận Bình - Tên Thái thú Trung Hoa)
Khác nào Lê Chiêu Thống?
Tôi là một người lính
Thuở chiến tranh đã từng cầm súng
Nhìn chính phủ Việt Nam ươn hèn, đổ đốn
Lại nhớ câu thơ Trần Dần:
" Tôi bước đi, không thấy phố, không thấy nhà,
Chỉ thấy mưa sa trên màu cờ đỏ ".
Việt Nam quê hương tôi !
Có bao giờ nhục như thế này không?
Ở trong nước mà như người vong quốc
Máu ta đổ xuống đất này
                         đã thành suối, thành sông

Thứ Bảy, 7 tháng 11, 2015

HAI BÀI THƠ KÍNH VIẾNG NHÀ THƠ LÊ ANH -THẠCH ĐÀ

HAI BÀI THƠ KÍNH VIẾNG NHÀ THƠ LÊ ANH
CỬA BIỂN CÓ NHÀ THƠ
cuối dòng sông có cánh buồm đứng trông
nhà thơ cửa biển ngắm lòng
lặn bao con sóng vào trong vui buồn
thăng trầm phận cỏ bé con
mà thơ xanh mướt véo von lên trời


Thứ Tư, 4 tháng 11, 2015

MỖI ÁNH SÁNG THI CA SÁNG MỘT VẺ URAL -TRIỆU LAM CHÂU

Triệu Lam Châu


 nhà thơ Triệu Lam Châu
MỖI ÁNH SAO THI CA SÁNG MỘT VẺ URAL
(Nhân kỷ niệm 98 năm Cách mạng tháng Mười Nga vĩ đại (7/11/1917 – 7/11/2015)  Triệu Lam Châu xin đăng lại bài viết Mỗi ánh sao thi ca sáng một vẻ Ural lên Sân trời – để bạn bè nào quan tâm cùng đọc cho vui nhé!)

Hai năm trước đây, tình cờ tôi được đọc một chùm thơ hết sức độc đáo của nhà thơ Châu Hồng Thuỷ trên Trang mạng văn học Người bạn đường (nguoibanduong.net) – Cơ quan ngôn luận của Hội Văn học Nghệ thuật Việt Nam tại Nga, Trụ sở đóng tại thủ đô Mátxcơva.
Chùm thơ ấy nói lên cảm xúc của nhà thơ, khi đứng bên cột mốc phân chia ranh giới giữa Châu Á và Châu Âu trên dãy núi Ural hùng vĩ của nước Nga xa xôi.

Bất chợt tôi lại nhớ về kỷ niệm cũ, hồi còn học cấp hai trường làng ở xã Đức Long, Hoà An, Cao Bằng miền núi quê tôi. Đó là năm 1966 trong giờ học địa lý do cô Vũ Thị Thảo phụ trách, có bài nói về Dãy núi điệp trùng Ural, một ranh giới tự nhiên phân chia hai châu lục khổng lồ Á – Âu. Dãy núi hùng vĩ ấy kéo dài hơn hai ngàn năm trăm cây số, từ nước Cộng hoà Kadắcxtan ở miền Trung Á, lên đến tận biển Bắc Băng Dương lạnh giá của Liên bang Nga.
Tôi ngước đôi mắt tròn xoe của mình lên nhìn theo tay cô giáo chỉ bản đồ treo trên bảng – mà tưởng tượng thấy thấy lồng lộng xa thẳm muôn trùng. Một cái gì đó thật kỳ thú, bí ẩn chứa chan ở nơi xa xăm ấy – như thúc giục bao trái tim nồng cháy hãy bay ngay tới đó mà khám phá, thám hiểm và thưởng ngoạn, cho thoả nỗi khát khao, phóng khoáng và lãng mạn của lòng mình…

Ural… ôi Ural…Người thật là kỳ thú và đầy ấn tượng. Nếu được tới đó, ta sẽ đến thăm Bẩy “Gã khổng lồ” trấn giữ vùng núi Ural. Đó là những cây cột đá ở cao nguyên Man Pupu Nyor -  một di sản địa chất được điêu khắc sâu trong vùng núi Ural của Nga. Những cột đá tự nhiên ấy cao từ 30 đến 42 m giữa cao nguyên thoai thoải mênh mông. Đây xứng đáng là kì quan thiên nhiên tuyệt hảo.

TỔ QUỐC GỌI TÊN AI? - THIÊN ANH

Tổ quốc gọi tên ai

Bài thơ “Tổ quốc gọi tên” của nữ nhà thơ Nguyễn Phan Quế Mai được sáng tác năm 2011, sau đó đã được nhạc sĩ Đinh Trung Cẩn phổ nhạc thành bài hát “Tổ quốc gọi tên mình” . Một người tên là Ngô Xuân Phúc ở Vinh (Nghệ An) vừa lên tiếng cho rằng mình mới là tác giả bài thơ. Vụ việc đang có nhiều ý kiến trái chiều. Ngày Nay online xin giới thiệu góc nhìn của một nhà thơ trẻ về câu chuyện lùm xùm này.
Chuyện tranh chấp bản quyền bài thơ Tổ quốc lùm xùm cả tuần trên mạng mình định không viết gì. Nhưng vì nhiều luồng ý kiến trái chiều quá làm mình phải lên tiếng.
1. Đầu tiên về chất lượng nghệ thuật, chưa biết ai là tác giả bài thơ mình cho rằng đây là tác phẩm trung bình khá. Với một bài thơ chất lượng như vậy chúng ta sẽ bắt gặp nhiều trên báo tường cấp đại đội, tiểu đoàn. Guot thẩm mỹ của bài thơ cũ, nặng về hô hào, tuyên truyền, hình tượng thơ không có, tình cảm thơ bồng bột, sống sít. Thi pháp bài thơ lạc hậu, không có gì mới nếu như không muốn nói là tụt lùi so sánh với thơ chống Mỹ. Tình yêu tổ quốc, thứ cảm xúc xuyên suốt bài thơ dễ dãi quá, chưa có chiều sâu. Nói một cách đơn giản nhất thì đó mới là yêu nước vô thức bản năng, yêu nước nơi chót lưỡi đầu môi mà chưa lặn sâu vào nếp nghĩ. Hẳn nhiên, với một nguời viết nghiệp dư thì bài thơ về ý nghĩa chính trị, về đại ý có thể xem là chấp nhận được trong hoàn cảnh hiện nay.
Một số từ ngữ trong bài thơ bị đao to búa lớn nhưng dùng chưa đúng văn cảnh. Chẳng hạn từ cụm từ Tổ quốc linh thiêng lẽ ra phải là Tổ quốc thiêng liêng. Linh thiêng là khi Tổ quốc đã mất, đã chết còn thiêng liêng là nơi bất khả xâm phạm trong tâm hồn.

Nhà thơ Nguyễn Phan Quế Mai và tập thơ Tổ quốc gọi tên mình

Thứ Bảy, 31 tháng 10, 2015

THƠ RA XUN GAM ZA TỐP (PHẦN 4) - TRIỆU LAM CHÂU

THƠ RAXUN GAMZATỐP (Phần 4) - Triệu Lam Châu dịch

Xem hình

Nét nổi bật nhất trong phong cách thơ Raxun Gamzatov là sự giản dị giàu chất dân gian, nhưng thấm đượm một trí tuệ thâm trầm, sâu sắc, đôi lúc có pha chút hóm hỉnh rất giàu chất dân dã của miền Đaghextan xứ núi. Nó thể hiện thành công tâm hồn mộc mạc, đôn hậu, giàu nghĩa khí của người miền núi quê ông, cùng những giá trị thăm thẳm của lịch sử và chiều sâu văn hoá của miền Đaghextan xa xôi mà gần gũi với chúng ta (Lời giới thiệu của dịch giả Triệu Lam Châu)
Nhà thơ Raxun Gamzatov (1923 – 2003), người dân tộc thiểu số Avar, nước Cộng hoà tự trị Đaghextan, thuộc Liên bang Nga. Ông được tặng danh hiệu nhà thơ nhân dân Liên Xô (1959), Nhà hoạt động xã hội, Anh hùng Lao động xã hội chủ nghĩa Liên Xô (1974). Năm 1963 Raxun Gamzatov đoạt Giải thưởng Lênin về văn học, với tập thơ Những ngôi sao trên cao. Bạn đọc Nga say mê phong cách thơ độc đáo của Raxun Gamzatov, phản ánh mảng hiện thực miền núi Đaghextan với một loạt tập thơ và trường ca đặc sắc: Mảnh đất của tôi, Tổ quốc của người sơn cước, Trái tim tôi trên núi, Bên bếp lửa, Và trò truyện cùng sao, Chuỗi hạt tháng năm, Cô sơn nữ, Cái giá cuối cùng, Trò truyện với người cha, Hãy phán xét tôi theo đạo luật của tình yêu, Hãy bảo vệ các bà mẹ, Hòn đảo của phụ nữ… Đặc biệt là hai tập văn xuôi trữ tình Đaghextan của tôi (đã được dịch sang tiếng Việt) càng thể hiện rực rỡ phong cách sáng tác độc đáo của ông.
Nét nổi bật nhất trong phong cách thơ Raxun Gamzatov là sự giản dị giàu chất dân gian, nhưng thấm đượm một trí tuệ thâm trầm, sâu sắc, đôi lúc có pha chút hóm hỉnh rất giàu chất dân dã của miền Đaghextan xứ núi. Nó thể hiện thành công tâm hồn mộc mạc, đôn hậu, giàu nghĩa khí của người miền núi quê ông, cùng những giá trị thăm thẳm của lịch sử và chiều sâu văn hoá của miền Đaghextan xa xôi mà gần gũi với chúng ta.
Thơ Raxun Gamzatov là sự giao thoa đẹp đẽ giữa hai nền văn hoá Nga và Đaghextan.
Trước kia, thơ Raxun Gamzatov là tiếng ca lạc quan, là sự suy ngẫm và trải nghiệm sâu xa về tình yêu, cuộc đời, về dân tộc, thời đại, về Tổ quốc, lịch sử, về tình đoàn kết các dân tộc xây dựng cuộc sống mới trong Liên bang Xô Viết.
Sau khi Liên bang Xô Viết sụp đổ năm 1991, một nhà thơ giàu ý thức công dân như Raxun Gamzatov, hẳn ông cảm thấy đau đớn vô cùng. Chính vì vậy thơ của ông sáng tác thời kỳ sau này nhuốm một nỗi buồn thế sự rất sâu xa. Mỗi vần thơ của ông chính là máu thịt của ông giữa cuộc đời này.
Thơ Raxun Gamzatov đã được dịch sang nhiều ngôn ngữ trên thế giới.
Đồng cảm với tâm hồn Raxun Gamzatov, tôi chọn dịch những vần thơ tứ tuyệt của ông từ tiếng Nga ra tiếng Việt và tiếng Tày - Rồi tập hợp thành tập “Cây tiêu huyền nghe mưa”.
Nhân kỷ niệm tròn mười hai  năm ngày mất  3/11/2003 – 3/11/2015) của nhà thơ Raxun Gamzatov, chúng tôi xin gửi tới bạn đọc yêu quý, phần bốn của bản thảo tập thơ dịch “Cây tiêu huyền nghe mưa”.
Nhà thơ Raxun Gamzatov

PHẠM NGỌC THÁI VÀ BẢN TÌNH MƯA TUYỆT VỜI -HOÀNG THỊ THẢO

 PHẠM NGỌC THÁI VÀ BẢN TÌNH MƯA TUYỆT VỜI

                                                          HOÀNG THỊ THẢO
  

        MƯA BAY TRONG TIẾNG CHUÔNG
Chuông chùa thỉnh lên lời cầu nguyện
Nam-mô-a-di-đà!
Trong khúc mưa bay âm vang trời đất
Nửa tỉnh, nửa mê cũng thể như là...
Vi vút tầng cao con lá rụng
Nghe lao xao sóng vỗ bên hồ
Chân ta bước dưới khuông trời thành phố
Tiếng chuông buồn lại hoá bản nhạc thơ.
Thoắt tình đã vào xa vắng
Mình anh với bóng nhớ hoài em
Hồn như cánh chim vô định
Mái tóc em bay làn mưa mênh mang.
Ôi, tiếng chuông gảy lên bao ký ức?
Kia không gian thao thiết gót chân mềm
Gió dìu dặt, ánh trăng suông dìu dặt
Bản thơ tình anh vọng giữa mưa đêm.
                              Thơ PHẠM NGỌC THÁI
                   Trích tập "Hồ Xuân Hương tái lai" 2012
HỒ XUÂN HƯƠNG TÁI LAI của Phạm Ngọc Thái

BÀI MỚI ĐẮNG

Truyện ngắn: BÊN CÁNH GÀ CHÁNH ĐIỆN _ NGUYỄN HẢI ĐĂNG

Bên cánh gà chánh điện phần 1 BÊN CÁNH GÀ CHÁNH ĐIỆN Xe dừng lại với tiếng xột xoạt trên mặt đường, như bao chuyến xe đã ghé qua từ thuở ...