EM ĐẾN TỪ THÁP NHẠN
Em người con gái mảnh khảnh sương mai
Sợ chạm vào mặt trời đánh mất chính
mình
Những con chữ gọi phố gọi mùa lay thức
tuổi trẻ
Theo mùa xuân trở về trên những đôi
mắt óng ánh niềm tin
Em đến từ miền quê cần lao và bền bỉ
Vẫn nhận ra em giữa chốn đông người
thị phi
Em là hiện thân cái đẹp mong manh đổ
vỡ
Một chiều bình yên ngỡ ngàng nhận ra
em
Em người con gái tôi thương từ tiền
kiếp
Gió,nắng,mưa làng hoa làng rau vẫn lấm
lem em
Dù em có bôn ba,nhọc nhằn mưu sinh hay
khát vọng
Tôi vẫn chờ vẫn đợi một tình yêu quê
hương
6/8/2012
THẠCH ĐÀ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét