Thu trắng
Em đứng đó, gió thu vi vút gọi
Tôi ngang qua, mà sao xa... mà sao xa...
Áo dài tung bay thoảng hương nhài
Tôi tìm hương áo năm tháng qua...
5 năm, 7 năm, rồi 10 năm
Ngang qua bao lần chẳng phân vân
Xa rồi phải không em?
Vâng! xa lắm lắm...
10 năm hoa nắng rớt êm đềm...
Em đứng đó. Áo trắng, tôi cũng trắng
Nắng trắng, sương trắng, đời tôi trắng
Hoa rụng! Mùa thu, tôi đứng lặng...
Em chết, mùa thu cũng chết theo!
Tôi đứng đó
Em đứng đó
Nhìn nhau
Áo trắng, trắng mái đầu
Xanh xao lá rụng, vèo vèo heo mây...
Cần Thơ, 03/01/2012
Em đứng đó, gió thu vi vút gọi
Tôi ngang qua, mà sao xa... mà sao xa...
Áo dài tung bay thoảng hương nhài
Tôi tìm hương áo năm tháng qua...
5 năm, 7 năm, rồi 10 năm
Ngang qua bao lần chẳng phân vân
Xa rồi phải không em?
Vâng! xa lắm lắm...
10 năm hoa nắng rớt êm đềm...
Em đứng đó. Áo trắng, tôi cũng trắng
Nắng trắng, sương trắng, đời tôi trắng
Hoa rụng! Mùa thu, tôi đứng lặng...
Em chết, mùa thu cũng chết theo!
Tôi đứng đó
Em đứng đó
Nhìn nhau
Áo trắng, trắng mái đầu
Xanh xao lá rụng, vèo vèo heo mây...
Cần Thơ, 03/01/2012
Đâu phải chiều ngày xưa
Sao tôi buồn như rứa
Đâu phải chiều cô quạnh
Sao lòng thấy lạnh tanh?
Đâu rồi ngày tháng xanh
Tôi tìm trong vô vọng
Gió thu và cát bỏng
Thổi lòng ai mênh mông...
Có phải không chiều nay
Là chiều xưa nhung nhớ
Lẫn hồn trong mây
Dẫu rằng em bên tôi
Trong chiều xưa xanh biếc
Một chiều xưa tình tự
Nhưng hồn tôi bơ vơ...
Ai biết đâu vần thơ
Tôi viết cho người ấy
Hay chiều xưa thu rụng
Để nghìn chiều ngẩn ngơ...
Cần Thơ - 17/03/2011
Anh xin trả lại
Tình yêu này anh trả lại hư vô
Theo cơn gió cuốn trôi đi mãi
Trong đêm tối anh miệt mài sắp xếp
Cuộc đời anh em đảo lộn tự bao giờ...
Rồi chúng mình cũng đã xa lạ nhau
Như người dưng trong buổi chiều ngược gió
Hạt gió nào của một thời trẻ dại
Nay xin đừng, đừng thổi nữa tình ơi!
Anh trả lại đêm sâu nền kí ức hoang tàn
Màu rêu phủ đậm hơn màu mực tím
Em nhận nhé! Hay vứt đi... cũng được
Giữ làm gì? Giờ có khác được đâu...
Rồi chúng mình cũng đã xa lạ nhau
Hãy gửi nốt cho nhau những lời thề hẹn
Hay đốt lên thành tro tàn vĩnh viễn
Không bâng khuâng, tưởng tiếc nữa làm gì
Hối hận rồi! Ừ phải, hối hận rồi
Giá lúc trước ta chưa từng gặp mặt
Thì giờ anh đâu cần phải đốt
Hay phải vứt vào tiềm thức đau thương
Nhân danh ai? Chúa còn trên thập giá
Đến bây giờ vẫn quằn quại đau thương
Vẫn gào kêu, rỉ máu nóc giáo đường
Như thân anh đã một thời đóng đời mình trên tình lỡ!
Theo cơn gió cuốn trôi đi mãi
Trong đêm tối anh miệt mài sắp xếp
Cuộc đời anh em đảo lộn tự bao giờ...
Rồi chúng mình cũng đã xa lạ nhau
Như người dưng trong buổi chiều ngược gió
Hạt gió nào của một thời trẻ dại
Nay xin đừng, đừng thổi nữa tình ơi!
Anh trả lại đêm sâu nền kí ức hoang tàn
Màu rêu phủ đậm hơn màu mực tím
Em nhận nhé! Hay vứt đi... cũng được
Giữ làm gì? Giờ có khác được đâu...
Rồi chúng mình cũng đã xa lạ nhau
Hãy gửi nốt cho nhau những lời thề hẹn
Hay đốt lên thành tro tàn vĩnh viễn
Không bâng khuâng, tưởng tiếc nữa làm gì
Hối hận rồi! Ừ phải, hối hận rồi
Giá lúc trước ta chưa từng gặp mặt
Thì giờ anh đâu cần phải đốt
Hay phải vứt vào tiềm thức đau thương
Nhân danh ai? Chúa còn trên thập giá
Đến bây giờ vẫn quằn quại đau thương
Vẫn gào kêu, rỉ máu nóc giáo đường
Như thân anh đã một thời đóng đời mình trên tình lỡ!
Lang thang
Anh hay bảo ưa giang hồ phiêu bạt
Nên đến giờ anh cứ mãi lang thang
Đến xuân nay hai mươi mấy năm trường
Nhưng vẫn chưa dừng chân nơi bến đợi
Mắt ưu tư anh thường nhìn đăm đắm
Khi ráng chiều khuất dạng dưới hàng cây
Chẳng suy tư nhưng cũng chẳng mỉm cười
Chỉ biết rằng lòng mình buồn vô tận...
Tình yêu ư? anh đây có rất nhiều
Nhưng bấy nhiêu chưa xây thành hạnh phúc
Thân tha hương đâu dám mong đợi gì
Đành giấu lệ vùi tình nơi viễn xứ!
Chân cô đơn ra đi khắp mọi miền
Áo sờn vai, bạc màu đôi vết rách
Em không thương kẻ phong trần trôi dạt
Nên suốt đời anh vẫn mãi lang thang...
Nên đến giờ anh cứ mãi lang thang
Đến xuân nay hai mươi mấy năm trường
Nhưng vẫn chưa dừng chân nơi bến đợi
Mắt ưu tư anh thường nhìn đăm đắm
Khi ráng chiều khuất dạng dưới hàng cây
Chẳng suy tư nhưng cũng chẳng mỉm cười
Chỉ biết rằng lòng mình buồn vô tận...
Tình yêu ư? anh đây có rất nhiều
Nhưng bấy nhiêu chưa xây thành hạnh phúc
Thân tha hương đâu dám mong đợi gì
Đành giấu lệ vùi tình nơi viễn xứ!
Chân cô đơn ra đi khắp mọi miền
Áo sờn vai, bạc màu đôi vết rách
Em không thương kẻ phong trần trôi dạt
Nên suốt đời anh vẫn mãi lang thang...
Rồi mình cũng xa lạ nhau
Rồi thì mình cũng đã xa lạ nhau
Thôi khát khao những yêu thương cháy bỏng
Em bên ai, đã không còn quan trọng
Dù đôi lúc anh day dứt con tim
Rồi thì mình cũng đã xa lạ nhau
Biển Cà Mau của những ngày nổi gió
Sóng bạc đầu gào kêu tên ai đó
Riêng góc trời, anh nhặt hết tiếng kêu
Ừ thì mình cũng đã xa lạ nhau
Tình yêu mới trong em còn trăn trở?
Em bây giờ có còn yêu sắc tím?
Chuyện tình mình: một màu tím hoa Sim!
Ừ thì mình cũng đã xa lạ nhau
Thôi mộng mơ những yêu thương huyền thoại
Con đê ngày nào vẫn cứ dài thoai thoải
Anh một mình, đi mãi với cô đơn
Rồi thì mình cũng đã xa lạ nhau
Phải không em trăng có tròn, có khuyết?
Chẳng bao giờ... Chẳng bao giờ em biết
Cuộc đời anh đã khuyết về nơi em!
Trần Đức Tín - 01/08/2014.
Rồi thì mình cũng đã xa lạ nhau
Thôi khát khao những yêu thương cháy bỏng
Em bên ai, đã không còn quan trọng
Dù đôi lúc anh day dứt con tim
Rồi thì mình cũng đã xa lạ nhau
Biển Cà Mau của những ngày nổi gió
Sóng bạc đầu gào kêu tên ai đó
Riêng góc trời, anh nhặt hết tiếng kêu
Ừ thì mình cũng đã xa lạ nhau
Tình yêu mới trong em còn trăn trở?
Em bây giờ có còn yêu sắc tím?
Chuyện tình mình: một màu tím hoa Sim!
Ừ thì mình cũng đã xa lạ nhau
Thôi mộng mơ những yêu thương huyền thoại
Con đê ngày nào vẫn cứ dài thoai thoải
Anh một mình, đi mãi với cô đơn
Rồi thì mình cũng đã xa lạ nhau
Phải không em trăng có tròn, có khuyết?
Chẳng bao giờ... Chẳng bao giờ em biết
Cuộc đời anh đã khuyết về nơi em!
Trần Đức Tín - 01/08/2014.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét