Thứ Năm, 2 tháng 10, 2014

THƠ ĐINH TÙY THANH

Vướng hồn mây trắng

Nửa tròn trăng, nửa ban mai
Nửa chiều thấp thoáng bóng chân dài
Ong bay, bướm lượn theo muôn ngả
Dấu cát đường xa biết của ai !

Mắt biếc người xưa treo chóp núi
Vướng hồn mây trắng thả về xuôi…

Năm tháng bang bạc trôi
Gió nấc từng nhịp thở
Ta ngả long mong nhớ
Phố mỏi mòn rêu phong

Vẫn nỗi niềm say tỉnh
Vẫn số phận cuộc đời
Vẫn hàng cây nhan sắc
Như dạt mùa xa xôi…

Nhớ ngày tiễn nhau đi
Quên nuối lời lưu lại
Có bài thơ đọc mãi
Ướt ngày xanh mong chờ

Đã bao lần khờ dại
Tin và yêu thật thà
Nên bọt bèo con sóng
Dễ dập dềnh tràn qua

Bàn chân cay đắng thế
Ngã rẽ nào bình yên ?!
Mắt đã khô ngấn lệ
Vết sẹo còn nơi tim

Mai ta lên núi

Đến tuổi về hưu giàu thơ thẩn
Cuộc đời như thể kiếp phù du
Tưởng níu được trời nên sự nghiệp
Nào ngờ sói tóc giống thầy tu

Sống ở Đô thành trời chật hẹp
Vào ra tù túng, bước chông chênh
Bóc lịch xếp ngày xem lận đận
Nam Tào mở sổ có ghi tên ?!...

Đời bĩ- thương mình, thương bè bạn
Nửa đường quăng gánh, giũ công danh
Ném đi ngày tháng mờ ảo cũ
Một ta, một rượu ngẫm bại thành

Phiêu du chốc đã mươi năm chẵn
Bấm đốt ngón tay bấy lỗi lầm
Cởi gió, phơi sương toàn dị mộng
Nghĩa tình như sóng, bọt bèo tan…

Mai ta lên núi, ta kiếm sống
Hòa với thiên nhiên, với suối nguồn
Với tay làm bạn nghìn mây trắng
Lai vãng thiên thanh nhẹ tâm hồn

Gió cứ đùa đi, cứ thật tình
Đường vòng khói thuốc tựa mưu sinh
Có ai đưa tặng bầu rượu nhỉ
Dốc hết càn khôn, cạn máu mình !


Đừng bao giờ đổ lỗi
           tại thời gian…

Em thường nói ( có gì đâu mà thương
có gì đâu mà nhớ!...)
đôi lần gặp nhau còn đó những dư âm ngợp thở
ngày không gặp nhau con tim xỗn xao,
nỗi buồn ră rich theo mùa
Ngoài trời xao xát gió lùa
rập rình then cữa, ớn lạnh đêm dài
nhớ em ê ẩm vai gầy
chưa mờ nét duyên, chưa hết thơ ngây vào đời trắc trở…
Trăng nhạt phôi phai, lững thững đêm buông
loáng thoáng ngày xưa, thổn thức con đường
lãng đãng mộng du một bờ môi ấm
còn đó đam mê vòng tay ngọt lịm
vị mặn thời gian ấp ủ phận người
chén rượu ngày xưa gợn sóng nụ cười
em trinh trắng men nồng chếnh choáng
còn tiếc chi dấm dúi để giành
còn đó khát khao giao thoa tối sáng
còn đó khát khao dịu ngọt ân tình…
Đừng ép nhau theo ngã rẽ con đường
đừng nghi ngờ mạch đập con tim
muốn tâm sự với em bên bờ sông có cánh buồm
đã từng lưu lạc
để lượng sức đủ tầm vượt tự ti, phận bạc
để nâng niu thần tượng một thời
để đánh thức niềm tin mấy mươi năm say ngủ
để mỗi đêm không cần đốt lên ngọn lửa…
Để không còn lỗi lầm, đớn đau thêm nữa
muốn tiếp tục yêu thương, muốn xóa hết giận hờn
đừng nhắc lại những lần ta lơ đãng
đừng bao giờ đổ lỗi tại thời gian..


Tác giả: Đinh Tùy Thanh
Địa chỉ: 153 Nguyễn Thái Học, TP Tuy Hòa, Phú Yên

ĐT: 0913445041

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

BÀI MỚI ĐẮNG

Truyện ngắn: BÊN CÁNH GÀ CHÁNH ĐIỆN _ NGUYỄN HẢI ĐĂNG

Bên cánh gà chánh điện phần 1 BÊN CÁNH GÀ CHÁNH ĐIỆN Xe dừng lại với tiếng xột xoạt trên mặt đường, như bao chuyến xe đã ghé qua từ thuở ...