LÊ
THIẾU NHƠN
Tài thơ của Hồ Thanh Ngân bộc lộ khá sớm. Thuở học
trò, vài bài thơ của Hồ Thanh Ngân đã được bạn bè truyền tay nhau như những món quà tinh thần. Thế nhưng, cuộc sống riêng vất vả khiến thi
ca đối với Hồ Thanh Ngân vừa là duyên vừa là nợ. Thi ca vừa dìu đi mà thi ca vừa
quật ngã kẻ đam mê! Tốt nghiệp đại học, Hồ Thanh Ngân rời quê nhà miền Trung
vào Cà Mau dạy học, khép lại một vùng ký ức lấm láp để mở ra một miền hy vọng
trong trẻo cho một nhà thơ lận đận!
Hồ Thanh Ngân làm giáo viên ở huyện Trần Văn Thời,
và lấy bút danh Thạch Đà. Dù là Hồ Thanh Ngân hay Thạch Đà thì vẫn con người ấy,
lầm lũi và mẫn cảm. Thạch Đà lấy tên tập thơ đầu tay “Sông Đốc ngày nắng muộn”
như một cách chiêm bái mảnh đất che chở và nuôi dưỡng mình. Thi ca chẳng có gì
đáng tồn tại, nếu câu chữ không gắn tâm hồn vào cảnh vật và con người đang mỗi
ngày ôm ấp nhà thơ! “Sông Đốc ngày nắng muộn” vì vậy có lý do để được xuất hiện
và có cơn cớ để được trân trọng!
Sóng nước Cà Mau luôn có sức thu hút kỳ lạ với người
tha hương. Ai đã từng đến Cà Mau chắc chắn sẽ bị thôi thúc nhớ nhung bởi những
bãi bồi xa vắng, những rặng đước bình yên. Cà Mau hiện ra trong thơ Thạch Đà nhẹ
nhàng mà khắc khoải, đôi khi như một tiếng thở dài an ủi: “Qua phà Rạch Ráng chiều nay. Hình như lòng đã bớt cay đắng rồi”.
Ở độ tuổi tam thập nhi lập Thạch Đà mới in “Sông
Đốc ngày nắng muộn” thì không phải cầu danh hay cầu lợi nữa, mà cốt yếu để trải
lòng với thi ca dan díu, với tri kỷ độ lượng, với người dưng hạnh ngộ. Nhiều
câu thơ của Thạch Đà không phải để đọc lên trước đám đông, mà chỉ dành ngâm ngợi
một mình, giống như tiếng đờn kìm đơn sơ, lẻ loi và nâng đỡ: “Tôi nhìn lửa ở trong em. Cháy qua bao lượt vẫn
thèm tàn tro”
Sài
Gòn, 9-2014

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét