Thứ Bảy, 26 tháng 4, 2025

CON CHƯỚNG NGỌN - KHANG QUỐC NGỌC

CON CHƯỚNG NGỌN Mới nghe Sông Trẹm chớm ròng Là con chướng xổ đầy lòng Chắc Băng Cái Tàu xòe ánh điện giăng Sông Đốc e ấp dùng dằng không đi Gió như hôi hổi dậy thì Cứ xào xạc nhắc rù rì bến sông Mùa này con nước đang trong Bao nhiêu háo hức lớn ròng tương tư Xa mùa nhớ trái dâu ư Thì thôi chua ngọt cũng ừ nha em Phập phồng kéo ánh trăng êm Ngọt ngào Sông Trẹm rực đêm Cái Tàu KQN Hình ảnh minh họa: Internet (Vườn dâu Cái Tàu – Cà Mau) #conchuongngonthokhangquocngoc

THƠ KHANG QUỐC NGỌC

CHÙM THƠ DỰ THI CỦA TÁC GIẢ KHANG QUỐC NGỌC --------------------------------- LỜI NGƯỜI LÀNG CHÙA:"Cây cỏ không chỉ cần mặt đất mà cần cả bầu trời, con người không chỉ cần ngũ cốc mà cần cả những giấc mơ" --------------------------------- BẾN NƯỚC CỦA MÙA THU Gọi những chiều phấp phới khoảng sân Ngã bảy ngã năm thôi mơ hốt hụi Đêm nay con một mình Nằm nghe mùa xuân sám hối Bàn tay con đã chắp lại nhiều lần Nhưng mẹ ơi hình như nó chưa từng trổ nụ Bàn tay mẹ vẫn ngọt ngào cổ tích Đợi chờ con phấp phỏng hàng ngày Bến nước bạn bè ròng rã mùa thu Con lớn lên bao đua chen được mất Cơn gió thoáng qua là những lượt tranh giành Con của mẹ dần xa bàn tay mẹ Cái tôi lôi con đi Bản ngã dựng con dậy Con trượt dần theo những câu hứa lời thề Đến nỗi tết con chưa được về bên mẹ Con vẫn đi những bước của mùa xuân Nhưng vấp ngã như mùa thu đổ lá Bản ngã xì hơi cái tôi quay lưng Mẹ ơi con mệt mỏi… Đêm nay con muốn đối thoại chính mình Vì sao lời con nói ra bị khâu viền khung như mệnh lệnh Trước sau lắm khi bất nhất Con vẫn ào lên hệt một kẻ công đầu? Mẹ ơi! con vẫn đi tìm Càng đi càng mờ mịt Cái nhìn của con cuộn nỗi lòng thiên hạ Nhấp nhô nào con thấy được chính con? MỞ LÒNG BẬP BỀNH DÒNG SÔNG Hàng năm Sông dạo bản đàn mùa nước Luênh loang nhịp điệu lục bình Sóng dặt dìu bập bè dừa nước Nhịp nhàng dòng chảy cá linh Sông Mê Kông Từ đầu nguồn đỏ quạch Gặp đồng bằng Hào phóng tung mình bung xòa chín nhánh Hạ lưu ẩn thế chín rồng Thế ước mong Thế ánh sáng cựa mình Ghim trong thế hiền hòa im lặng Xuôi Biển Đông trước mặt Đung đưa bình minh tím rịm lục bình Mùa lũ Dập duềnh hoàng hôn no mắt Màu dinh dưỡng đỏ bầm Cuồn cuộn dáng sông Phù sa nép mình lặn chìm châu thổ Lặn vào những bãi hoang Cù lao hiện hình bung nhánh Bảo vật quạch đỏ đáy sông Bảo vật phù sa mướt mát ruộng đồng Cả vùng đắm vô tiếng đờn ghi ta phím lõm Hát điệu xàng xê vung tay Tràn lan dòng chảy Trời đất mênh mang Ruộng vườn bát ngát… Cá tôm gọi mùa thương con chướng Trái cây đụng chiều lộp độp thơm Trải lòng chân thật như mưa nắng Đã nhận lời nhau là hết mình Mặt nước mở lòng từ rất sớm Kéo chợ xuống sông Đón chờ Xuồng Ghe Tấp nập Nhấp nhô khăn rằn Bập bềnh Chụm năm chụm bảy chọn hàng Lắc lư Chợ nổi Rải đều lục tỉnh Trà Ôn, Long Xuyên, Cái Bè Ngã Năm, Cái Răng, Ngã Bảy… Tiếng rao bình minh lấp loáng… Bập bềnh hàng quán Bàn tán nổi nênh Buôn bán Bập bềnh… Thương hồ nhà cửa lênh đênh Giấc ngủ ngả nghiêng chờn vờn con nước Như cây tràm cây đước Đi đến đâu cũng xoạc cẳng ôm chân ghị níu đồng bằng Tấm lòng hào hiệp Như trái cây ngoài vườn vừa rụng vừa thơm Nước dừa đãi nhau gốc cây lìm lịm Khách tới nhà đâu cần lăng xăng chợ búa Cây nhà lá vườn Tự nhiên sản vật Xuề xòa đồng ruộng Hết mình Nhớ nhau là băng qua cánh đồng cày ải Cốc mốt cốc hai Thăng hoa tâm tình Sớm tối mặc kệ ông trời thức ngủ… Dốc lòng cho nhau như dốc cạn lúa bồ tháng ba ngày tám Nhằm nhò gì Hết thì lại kiếm Khoái nhau là mở lòng nghĩa hiệp Kết nghĩa không tính chuyện sang hèn Chỉ nhau chuyện mần ăn Chuyện bờ bãi ruộng vườn Chuyện tình làng nghĩa xóm Lời lẽ móc ruột móc gan Thẳng như cây tầm vông sau bếp Cây giống nào ưa đất chân phèn mặn Cây giống nào không ưa đất gò, đất bãi Hỏi tên ân nhân đặng đặt cho cây giống mới xin Ổi anh ba, xoài anh sáu Giống lúa Một Bụi bờ đìa anh bảy Thơm ngon nhức nách Thơm ngon tới bữa nhắc tên nhau Như khói nồi cơm bựng bựng thơm sớm thơm chiều Nghĩa tình thấm vô gan ruột Ngọt miếng xoài thơm Ngon lát cam sành Bàn tay chống chèo ngào ngọt đưa nhau về không muộn Má la! Con xuồng bập bênh bờ đìa Con xuồng trôi ra mạn nhớ Con xuồng trôi trên những nẻo xang xề mưa nắng Ăm ắp lời thương Băng băng cặp bến hò hẹn Anh năm! Anh bảy! Út em à! Út em ơi! NHẮC BẠN GIÓ LẶNG IM MÙA NHỚ MẸ Con để buồn vui vào ngày lơ đễnh Phương tiện dửng dưng lối ngõ nắng mưa Bến nước reo những chân trời hoát ngộ Mẹ ơi, chuyển giao bao câu gọi đúng mùa! Cây phía gió lối nào yên mong ngóng Chữ vạch bàn chân hay vệt gai đâm? Cho nhức buốt những vọng âm ngày tháng Hư ảo hả hê gõ nốt thăng trầm… Con ở lại hay trụ thâm ở lại Bước chân qua bao nhão nhoẹt phương trình Năm tháng định thiền chập chờn ẩn số Bước chân vào nháo nhác lối khai căn Những buổi chiều lẫn vào khoảng đêm Ánh mắt khóe môi mẹ dõi theo con vội bữa Con liến thoắng đo sức đói vệt nồi cơm Mà quên mất dáng mẹ còng nông vụ Bây giờ nhìn cái nắng ngẩn ngơ Ẩn số ngồi im chìa bàn tay chia sẻ Phương trình đi sau khai căn cười hiền Khoác cặp gió lặng im mùa đẫm mẹ Con thấy mình trì níu những khai căn…

Thứ Bảy, 12 tháng 4, 2025

NGƯỜI GIỮ BIỂN - NGUYỄN HẢI ĐĂNG

NGƯỜI GIỮ BIỂN ( Tặng Tía tôi là Người Giữ Biển ) Tía tôi là người giữ biển, Mắt rám chiều, da cháy bởi mưa giông. Bàn tay chai như mỏ neo thầm lặng, Gom nhặt nắng trưa, hong ướt mùa đông dài... Má tôi giá lưới bên hiên, Tiếng thở dài nghe như mặn vị muối. Sợi chỉ khâu tháng ngày mong đợi, Chờ con thuyền qua giấc ngủ lênh đênh. Tía tôi lớn lên từ cá, Từ tiếng máy nổ vang rền lúc hừng đông, Từ cơn bảo chẳng hẹn bao giờ đến, Mà tía tôi quen nhìn sóng vỗ như lòng. Biển dạy tôi điều giản dị nhất: Là biết ơn đôi chân vững trên tàu, Là cơn gió không luôn tự do, Vẫn đôi lúc thử thách bạc mái đầu. Biển ơi biển ơi... Tôi vẫn nhớ qua lời người để lại, Cơn bão năm nao cướp mất người thân, Những người mẹ mất con, Con chẳng có cha , vợ lạc mất chồng. Năm ấy ngày Linda đến, Những người trai ra khơi không trở lại. Chẳng ai biết bão như thế nào, Đất thánh địa trăm năm không có bão, Mà hôm nay, cả xóm giỗ một ngày. Biển ơi biển ơi ... không quên được Nỗi đâu mất mát còn giằng xé. Người hoá dại , hoá điên tìm người khuất, Biển đưa một số dạt bờ Còn lại đâu, biển ? Không gọi tên bão, Nhưng nguy hiểm luôn còn. Biển ơi, dâng trào nước mắt, Người thân đi mất tuổi xuân rồi. Tôi viết về đời từ làn nước mặn, Gửi một lời thương đến những mái đầu xanh. Bởi làm biển... Chẳng có gì là chắc chắn, Chỉ có tình, neo chặt mỗi ngày lành. Hò ơi biển! Họ sống cùng con nước lớn ròng, Nghe biển hát qua tiếng hò êm ả. Bữa cơm nghèo chan cùng mưa với bão lạ, Vẫn ấm lòng hơn ngọc ngà gấm hoa. Bao đứa trẻ... Lớn lên cùng tiếng sóng, Tập thuộc lòng từng hướng gió trời xa, Tập gọi cá bằng lời ru của má, Và tin rằng đời chẳng phụ một người ta. Ôi! Những chiều hoàng hôn, Máu chảy... Nghe tin báo một chiếc ghe không về. Cả thị trấn lặng, Nghe như gió vừa đứng lại, Mặt biển tựa mặt hồ, Chỉ còn nghe tiếng mẹ gọi : " con ơi! " Vậy mà biển ... Biển ơi là biển Vẫn thế, vẫn vô tình, Vẫn im diệu mà dữ dằn chẳng báo, Đâu! Có báo mà giấy báo tử trên tay. Tía tôi ngư dân ... Tôi chẳng mong đời huyền ảo, Chỉ cần tía về, trọn vẹn một trời sao. Tôi lớn lên, bên hình bóng biển khơi, Trong giấc ngủ vẫn nghe mùi muối mặn, Mỗi khi nhớ, lại thấy đèn xa lặng, Như mắt tía… canh biển suốt một đời. Biển ơi, biển ơi... Một ngày tôi trở lại ! ( Nguyễn Hải Đăng ) Sđ : 11/4/2025- 14/3/2025 âl

Thứ Sáu, 11 tháng 4, 2025

MỘT ĐỜI VIẾT DỞ- NGUYỄN HẢI ĐĂNG

MỘT ĐỜI VIẾT DỞ Tình tôi và nàng như thư pháp, Mực với giấy – hai kẻ chẳng giống nhau, Nhưng khi gặp – nét đời thành họa pháp, Uốn lượn yêu thương qua mỗi nét cầu. Tôi là nét sổ nghiêng trong chiều vắng, Nàng như hoành mềm mại buổi hoàng hôn, Chúng tôi viết một bài ca im lặng, Bằng trầm hương từ hơi thở linh hồn. Có hôm nét gãy, tình chưa kịp mực, Nàng dỗi hờn tôi nhòe cả vần thơ, Tôi lặng ngắt như trang vừa viết dở, Nét chưa tròn mà cảm xúc bơ vơ. Nhưng cứ thế, bên nhau và nắn nót, Giữa đơn sơ ta luyện chữ tình thâm, Dẫu năm tháng phai màu trên giấy nhạt, Nét cuối cùng vẫn đậm mãi... tình thâm. Có giây phút, nàng buông tay rời bút, Tôi hoảng hốt gom từng nét lặng câm, Giữa khoảng trắng – tim tôi run mực đổ, Chỉ mong nàng quay lại viết tiếp thầm. Dẫu đôi lúc, tình ta như nét đứt, Vẫn nguyên vẹn trong bố cục yêu thương, Bởi trong trái tim – dòng mực còn ấm, Viết đến cùng... một chữ "Chung Đường". Có đôi khi, trời nghiêng lòng mực đổ, Nét chệch tay làm trái nghĩa yêu thương, Tôi vội vã chữa từng câu sai chỗ, Mà lòng nàng đã lạnh tự hôm sương. Nhưng thư pháp, đâu chỉ là đường nét, Mà còn là hồn chữ giữa niềm đau. Tình chúng tôi – dẫu bão giông xé toạc, Vẫn còn đây... nét cuối chảy thẳm sâu. Nếu mai này, nàng không còn viết tiếp, Tôi xin làm dấu phẩy của ngày xưa, Nằm yên đó – cuối bài thơ dang dở, Chờ một lần... nàng chấm nốt cho vừa.

DUYÊN GÃY - NGUYỄN HẢI ĐĂNG

DUYÊN GÃY Em đi rồi chiều nghiêng bóng nhớ, Gió bên thềm cũng bỡ ngỡ lang thang. Cánh chim lạc giữa muôn vàn ánh sáng, Gọi tên ai giữa vỡ nát mây ngàn. Tôi yêu em bằng ngây dại, bẽ bàng, Bằng vụng dại của muôn vàn nỗi nhớ. Trao tim em mà không trao hơi thở, Để tình yêu hóa dang dở lặng câm. Em rời đi, môi vẫn thoảng mùi trầm, Nửa trái tim còn âm thầm thổn thức. Ánh mắt cũ ,vầng trăng xưa bịt kín, Vẫn lặng thầm soi phía trái tim tôi. Tôi đứng đây, gió rối giữa mồ côi, Tơ hồng đứt… nhưng chưa thôi thắt nút. Trời tháng ba, mưa ngập lòng se sắt, Ngỡ buông rồi… sao mãi vẫn còn đau? Nếu một ngày gió biết giữ hàng cau, Biết chở nắng qua giông màu ký ức. Tôi sẽ đến, nhẹ quỳ nơi lối cũ, Nối lại tơ hồng… đã lỡ nhịp yêu nhau. Cậu bé si tình kính bút ://

BÀI MỚI ĐẮNG

Truyện ngắn: BÊN CÁNH GÀ CHÁNH ĐIỆN _ NGUYỄN HẢI ĐĂNG

Bên cánh gà chánh điện phần 1 BÊN CÁNH GÀ CHÁNH ĐIỆN Xe dừng lại với tiếng xột xoạt trên mặt đường, như bao chuyến xe đã ghé qua từ thuở ...