Thứ Bảy, 27 tháng 3, 2021

NHỚ THẠCH ĐÀ - TRẦN ĐỨC TÍN (KHÉT )

 Tôi nhớ thời gian ở Sông Đốc, những chiều bạt gió mé biển thổi vào bờ kẻ mang hồn lữ thứ. Tôi và Thạch Đà trên chiếc honda chạy ra đê ngồi hóng gió, ngắm mặt trời lặn. Không biết lòng anh đã nghĩ gì những lúc đó, chắc cũng như tôi, buồn quanh quẩn trong lòng, vần vũ chạng vạng.

Tôi nhớ những đêm ngồi quán cóc, uống rượu đế đến tận khuya, đọc vài câu thơ vừa nở như giọt sương, mong manh như giọt sương, và hiển nhiên, nó cũng tàn trong đêm xứ biển.
Tôi nhớ khi về dạy học nơi đó, trở lại với thơ, vần thơ khờ khạo như tôi, đứng trước lớp để đưa tận tay anh Thạch Đà, nhờ anh đọc. Tôi đứng ở ban công cả tiết, chờ, nghe anh giảng bài và nhìn cây phượng trổ bông, đỏ như mắt, như cuộc chia xa.
Tôi nhớ ly cafe ở Phương Anh ngay ngã 3 Chợ Nhỏ, ly cafe bên mưa day dứt. Tôi thấy anh cười hiền.
Có những mái tóc đã quấn tôi đến nghẹt thở, mùi hương cỏ dại con gái nồng nàn, đêm trôi theo tà áo dài, trắng lạnh.
Có những ánh mắt như xoáy vào vết thương tôi bật gốc, ta nuôi mầm nhung nhớ trong nhau, rồi ly biệt.
Có thể là hình ảnh về 7 người, trong đó có Đà Thạch và Mon Sieur Khét và mọi người đang đứng

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

BÀI MỚI ĐẮNG

Truyện ngắn: BÊN CÁNH GÀ CHÁNH ĐIỆN _ NGUYỄN HẢI ĐĂNG

Bên cánh gà chánh điện phần 1 BÊN CÁNH GÀ CHÁNH ĐIỆN Xe dừng lại với tiếng xột xoạt trên mặt đường, như bao chuyến xe đã ghé qua từ thuở ...