Tuổi thanh xuân. Nói chung cả nam lẫn nữ ai đều cũng có cả, cũng trải qua
một khoảng hạnh phúc, vui tươi và một khoảng bất hạnh, ngoằn ngoèo.
Qua tập Truyện dài “ Dây Me đất “ dưới đây, tôi xin kể lại một câu chuyện
có thật đã xảy ra vào thập niên tám mươi của Thế kỷ trước. Nói về một cô học
sinh mà cuộc đời ví như Dây Me đất. Dây Me đất là một cái tên gọi cho mọi
người dễ hiểu. Thực chất nó là một loại dây leo hoang chỉ có ở vùng Đông nam
bộ và nhiều nhất tại huyện Tân uyên tỉnh Sông bé. Phát triển rất nhanh bất
chấp thời tiết nắng mưa, có vị chua như Me. Nấu canh chua rất ngon còn trộn
làm gỏi thì khỏi chê . Loại dây nầy đã giúp biết bao người trong những lúc cơ
cực. Cô học sinh nầy cũng thế. Dù bản tính bộc trực, ngang ngạnh, mồ côi cha
từ khi lên mười, nhưng rất bản lĩnh và tự tin, chịu gian khó, khổ cực và có
tình người, biết yêu và thương hại kẻ khác trong những lúc khốn cùng. Nhất là
người mẹ, người cô giáo cũ và người tình. Biết rằng những việc cô làm sẽ mang
đến những phiền toái cho người khác, nhưng cô vẫn chấp nhận hy sinh và cuối
cùng cô đã mang lại niềm tin yêu cho mọi người. Chính vì thế, tôi viết lên
những sự việc mà cô kể để ta thấy rằng dù như thế nào ta cũng nên vì người
khác một chút. Tất hẳn ta sẽ đón nhận được sự phản hồi tốt đẹp.
CHLB Đức tháng 08 năm 2014
Tác giả Thủy Điền
Tiểu Thuyết
Dây Me Đất
Phần 1
Dấu ấn cuộc đời
Cuối tháng 9 năm 1980. Sau khi ra trường, rồi được bổ nhiệm về phục vụ tại
Đoàn Khảo sát-Thiết kế, Ty Thủy lợi tỉnh Sông bé và cũng là lúc tôi chuẩn bị
lên đường đi xứ khác, một nơi mà ngay từ đầu tôi cũng chẳng biết nơi đâu.
Nơi ấy bây giờ chính là đất Đức, phương trời Âu vời vợi nghìn trùng. Nơi đây
tôi đã xa cha mẹ, anh em, bè bạn và xa cả một trời đầy kỷ niệm.
Năm 1977 vừa tròn mười tám tuổi, một kỷ niệm tuyệt vời, khó quên đả đến
trong tôi cùng một thời điểm mà không thể ngờ được. Tôi như một kẻ Ăn mày
vừa trúng lô Độc đắc. Bởi vì tôi chỉ là một hạng người bình thường không hơn,
không kém.
Cuối mùa Hè năm ấy, tôi đã may mắn thi đỗ cùng một lúc vào hai trường
trung học chuyên nghiệp. Đó là trường trung học chuyên nghiệp Thủy lợi 3
Tiền giang và trường Sư phạm Long an. Nhận được giấy báo đậu cách nhau
vài ba ngày. Hồi ấy mừng lắm, băn khoăn đủ thứ, lưỡng lự đứng giữa đôi
đường không biết phải làm sao. Tôi còn nhớ một buổi chiều khoảng năm, sáu
giờ ngoài. Thời điểm mẹ tôi vừa đi bổ hàng từ Tỉnh về, vội vả leo lên chiếc xa
đạp, phóng nhanh ra chợ báo cho bà hay tin. Tội nghiệp, khi nghe tôi kể, mẹ
tôi đứng thẩn thờ như điến mất, rồi đôi mắt bà từ từ đẩm ướt, tôi cũng đứng
lặng người và rơi nước mắt. Hai mẹ con dường như đồng cảm, đồng một nỗi
mừng mà xúc động. Bà nhìn tôi trong ánh mắt nghẹn ngào không nói một lời
nào cả, một lúc sau bà móc trong túi áo bà ba hai chục đồng đưa cho tôi và bảo
rằng con rủ các bạn đi uống Sinh tố cho vui. Vì những lúc ở quê nhà chiều
nào đi bổ hàng về, bà thỉnh thoảng hay thấy tôi cùng những người bạn gái
thân thiết hay ngồi uống Sinh tố, ăn Chè đầu ngõ. Tôi cám ơn và từ giã chạy đi
tìm những người bạn và cùng nhau rong chơi đây đó cho đến tối mới về. Khi
về đến nhà thì mọi người đều đi ngủ, chỉ còn lại một mình tôi trong bóng đêm
lặng lẽ.
Thức trọn thâu đêm, nằm trăn trở, không cách nào ngủ được. Tôi luôn suy
nghĩ sự mừng rỡ của mẹ tôi đến rơi nước mắt lúc ban chiều, tôi cảm động và
thầm thương bà vô hạn.
Lòng mẹ nào mà không xúc động trước cảnh tình như thế, mẹ nào mà không
thương con. Rồi suy nghĩ sâu xa hơn, bà còn phải lo toan cho tôi suốt ba năm
dài nơi mái trường Thủy lợi. Các em thì còn nhỏ dại, không biết mẹ tôi phải
vất vả đến dường nào.
Sáng nay khác hẳn những buổi sáng khác, nắng chói chang, mới tám giờ mà
Mặt trời đã lần xuyên qua song cửa. Lẽ ra tôi phải thức dậy sớm mà đàng nầy
thức quá trễ, gần đến mười giờ non, tôi mới vừa tỉnh giấc.Vì đêm qua tôi về
hơi muộn. Tuy vậy, tôi cũng không quên bổn phận của mình cần phải làm gì
cho những ngày sắp tới. Như hỏi ý kiến chỉ bảo của Mẹ tôi, các Cậu tôi v.v…Vì
Họ là những người cao tuổi, kinh nghiệm chắc hẳn phải hiểu biết hơn tôi bội
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét