Thứ Sáu, 15 tháng 9, 2017

TRƯỜNG CA NỖI QUÊ XA LỚN NHỚ - NGUYỄN NGỌC TÂN P. 3

3. TUỔI THƠ
Mười bảy năm nhà tôi neo trên mảnh đất kết giao
Tuổi thơ tôi thả mát quẩn bên dòng kênh trong vắt
Đàn cá chốt lượn quanh
Bầy lìm kìm lững lờ no nức
Tép tôm khùa râu nhồn nhột kí ức
Mây buổi chiều lựng khựng vá víu khoảng xanh
Lơ lửng ùa cùng chúng tôi đùa giỡn
Chúng tôi cõng niềm vui mê mải
Đánh khăng giựt điều
Chơi u chơi quay
Đánh trận giả trốn tìm
Rúc đầu vào rơm rạ
Rúc vào khoảng không trưa mát
Rúc vào êm đềm gian hàng cỏ
Nhẵn thín mài tròn con nít giấc mơ
Ngày ngày lớn cùng quê hương đồng ruộng…
Những mùa gặt còn y nguyên dự định
Hạt lúa còn ghi dấu ấn cánh đồng
Đám mây di cư tránh rét
Bay mệt nhoài hướng đông
Tôi cũng học thói ngủ quên của đám mây màu nước
Gánh gồng giấc mơ nặng nhọc
Bố tôi thở hắt ra mùa
Xua ý nghĩ đi tìm màu xanh cho cây lúa
Cán cuốc trầm ngâm
Nghiêng trông bầu trời rỗng
Cánh đồng quấn lấy chân ông
Đeo nặng vàng ươm gấu quần màu ruộng
Đau đáu
Ánh mắt nhầu nhĩ
nhìn
tháng chạp
nặng mùa lo…
Qua tết tháng giêng róc nước
Nhọc nhằn dần dần khô trên tay người
Chúng tôi lăn theo lồng lộng tháng giêng
(Còn tiếp)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

BÀI MỚI ĐẮNG

Truyện ngắn: BÊN CÁNH GÀ CHÁNH ĐIỆN _ NGUYỄN HẢI ĐĂNG

Bên cánh gà chánh điện phần 1 BÊN CÁNH GÀ CHÁNH ĐIỆN Xe dừng lại với tiếng xột xoạt trên mặt đường, như bao chuyến xe đã ghé qua từ thuở ...