Thứ Tư, 13 tháng 9, 2017

TRƯỜNG CA NỖI QUÊ XA LỚN NHỚ - NGUYỄN NGỌC TÂN P.2

2. MẸ
Từ giã quê một vùng đồng chiêm trũng
Trũng lúa 
trũng ngô
trũng tình thâm máu mủ
Theo tiếng gọi thiêng liêng mẹ dắt chúng tôi đi
Hơn ba mươi năm mẹ tôi đứng trên bục giảng
Bụi phấn bay trắng những nỗi niềm
Chúng tôi lớn lên phất phơ nhánh tâm tư đời mẹ
Lương ba cọc ba đồng
Rải bốn miệng ăn
Mẹ thường mơ những giấc mơ màu khói
Khỏa vết đói
Mẹ học quay vòng tính
Con chữ xác xơ
con số cạn kiệt dần
Mẹ quay lại cầm cán cuốc hóa nông dân
Thường những buổi chiều
Trên cánh đồng xa
Vài cánh cò trắng hun hút
Mẹ ngẩn ngơ gửi lặng im theo cái nhìn xa xứ
Những vệt trắng chấp chới khoảng không kia
Có chở được cố hương giùm mẹ?
Có chở được tháng chạp bay qua mùa giáp hạt?
Chở được buổi chiều ong ong
Mẹ ngồi sàng sẩy nỗi buồn
Hạt nhớ không chịu lọt giần
Hạt nhớ không chịu nằm yên dưới mẹt
Hạt nhớ nhảy vào đuôi mắt mẹ
Lẫn vào nếp nhăn
Ngày ngày
Xếp lớp
Khắc
Vệt
cố hương dày…
Có những hôm chỉ mình mẹ với mênh mông
Con đường thì quanh co cánh đồng thì giông gió
Mẹ thấp thỏm lo tôi học xa chữ nghĩa ướt dọc đường…
Chữ nghĩa tôi dần đậm theo tiếng cuốc tiếng leng
Chái bếp nhà tôi chạng vạng thường ít khi đỏ lửa
Bóng mẹ lặng ngồi bên cây cời than…
Làng xóm đôi khi có kẻ chép mồm
Học làm được gì mà học cho lắm chữ!
(Họ cho rằng chữ không thể đẻ ra gạo ăn)
Mẹ lẳng lặng nhắc nhở chúng tôi các con hãy cố
Mặc kệ láng giềng xì xào
Các con học cho chính các con
Và rồi tháng năm…
Chúng tôi vác chữ ê ẩm đau lưng cùng mẹ
Ngày tôi mài đũng quần hóp hông trên giảng đường đại học
Cũng là ngày mẹ mất
Mẹ chưa kịp trông thấy tôi trưởng thành
Mẹ còn mãi lo cho đứa em tôi
Mẹ bảo lỡ có mệnh hệ gì…thì thương nhất đứa út mồ côi
Mẹ vẫn chưa kịp bảo ban dạy dỗ nó
Mẹ vẫn chưa kịp nhìn thấy em nó lớn
Rồi đây ai sẽ thay mẹ nhắc nhở nó dậy sớm học bài
Ai nhấp nhổm ngóng trông những buổi chiều nhập nhoạng
Đứng ngồi không yên khi chưa thấy đứa con bé bỏng đi học về
Ai khuyên nó đừng buồn khi lần đầu tiên thấy tháng?...
Mẹ giấu tháng năm vào trũng sâu đôi mắt
Giấu yêu thương trong vệt mắt thâm quầng
Giấu tương lai trong khắc khoải lo toan…
Tôi về không kịp vuốt mắt mẹ
Mẹ ra đi một buổi chiều Tây Nguyên ầng ậng nước…
Khi cuốn sổ hưu mới kí được dăm mùa
Vẫn còn tươi chữ kí của mẹ
Vẫn còn thơm mùi mồ hôi mưa nắng
Cuốn sổ nằm im phơ phất
Gục đầu vào cô đơn
Âm âm nấc gọi
Mẹ ôi…!
(Còn tiếp)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

BÀI MỚI ĐẮNG

Truyện ngắn: BÊN CÁNH GÀ CHÁNH ĐIỆN _ NGUYỄN HẢI ĐĂNG

Bên cánh gà chánh điện phần 1 BÊN CÁNH GÀ CHÁNH ĐIỆN Xe dừng lại với tiếng xột xoạt trên mặt đường, như bao chuyến xe đã ghé qua từ thuở ...