Thứ Bảy, 30 tháng 9, 2017

NHÀ THƠ VÀ CHUYỆN "GÁI GÚ " - ĐẶNG XUÂN XUYẾN

NHÀ THƠ 
VÀ CHUYỆN “GÁI GÚ”
*
Nhà thơ Đỗ Hoàng vừa về thì ông đến. Không bấm chuông, ông cứ đứng trước cửa toáng lên réo:
- Hoàng ơi! Hoàng!... Sao không có ai ra mở cửa thế này. Cái thằng này! Hoàng ơi! Hoàng...
Đứng trên ban công tầng 2, tôi vội với xuống:
- Chú ơi! Anh Đỗ Hoàng vừa về. Anh ấy nhắn lại nếu rảnh thì chú qua nhà anh ấy chơi. 
Ông gắt giọng:
- Cậu xuống đây gặp tôi đi. Đứng trên đấy mà trả lời người lớn thì mất lịch sự quá.
Cửa vừa mở, chưa kịp nói câu xin lỗi, ông đã hất hàm hỏi:
- Này! Thế cậu với Đỗ Hoàng có quan hệ với nhau kiểu gì thế?
Tôi cười:
- Cháu quen biết anh ấy từ thời học Đại học.
Ông nhìn tôi, vẻ nghi hoặc, dài giọng:
- Cậu cũng học Đại học?
Tôi cố nhịn cười, trả lời:
- Vâng! Cháu cũng trầy trật 4 năm mới xong Đại học đấy ạ.
Ông nheo mắt, hất hàm:
- Thế có biết làm thơ không?
Tôi thật thà:
- Dạ! Cháu cũng chỉ mượn thơ để giãi bày tâm sự của mình thôi. Mà... Chú là nhà thơ Trần Lý?

Thứ Sáu, 29 tháng 9, 2017

HAI CÁI Ô TÂY - NGUYỄN BÀNG

Truyện ngắn Nguyễn Bàng:
Hai cái ô tây
*
Từ ngày đồn chợ Cầu Đông có viên sĩ quan chỉ huy mới, dân quanh vùng qua lại có cảm giác thanh bình hơn trước. Bọn lính trong đồn cũng không thấy mò xuống chợ hay vào xóm thôn xin xỏ, quấy nhiễu và trêu chọc đàn bà con gái. Nghe bọn chúng kháo nhau, viên trung úy đồn trưởng này là một nhạc sĩ còn rất trẻ, đối xử với binh lính dưới quyền rất hiền lành tử tế nhưng cũng rất nghiêm minh trong công việc. Ông ta đã có cả chục nhạc phẩm được các danh ca đương thời hát, thu đĩa và phát nhiều lần trên sóng đài phát thanh Hà Nội và đài Pháp Á. Người dân sống gần đồn còn thấy một sự khác lạ. Đó là cái tầng 2 của lô cốt, xung quanh có những lỗ châu mai và lỗ thông hơi nhìn ra khắp hướng, mọi ngày rờn rợn hiện lên trước mắt mọi người một không gian tối đen chật hẹp đầy ma quái thì giờ đây trên mái nóc của nó thường về đêm những đẹp trời luôn ngân lên những ca từ và nhạc điệu du dương, êm đềm tưởng như đi vào tận ngóc ngách trong lòng dễ khiến người ta chỉ muốn nhắm mắt lại để được nghe thâu đêm suốt sáng. Bọn lính trong đồn còn kháo thêm, những ca từ và nhạc điệu du dương êm đềm đó được phát ra từ cái máy hát của xếp đồn. Nó không phải là cái máy hát quay tay lên dây cót hiệu Tiếng Chủ (La Voix de Son Maitre) cổ xưa vẽ một con chó ngồi trước cái loa đồng mà là một cái máy hát tân thời với các động cơ điện chạy ắc quy, có thể chồng 10 đĩa liền, hát hết đĩa này đĩa khác sẽ rơi xuống chạy tiếp luôn.

Thứ Năm, 28 tháng 9, 2017

ĐỌC SÓNG NGẦM CỦA NGÔ NGUYỄN - ĐẶNG XUÂN XUYẾN

Cảm nhận khi đọc tập thơ:
SÓNG NGẦM của NGÔ NGUYỄN
*
Nhận được tập thơ Sóng Ngầm cũng đã mươi ngày nhưng bận quá nên chiều nay tôi mới “lôi” Sóng Ngầm ra đọc. Giở đi giở lại, cứ vẩn vơ ý nghĩ: thơ tình của nhà thơ tuổi đã xấp xỉ 80 không biết cái “khoản yêu” kia có được “hùng hục như trâu húc bờ” hay chỉ “lả lướt” vài ba nét nhấn nhá cho có chút vị gọi là hương yêu? Nghĩ thế nên tôi chưa vội đọc mà lẩn thẩn ngồi đếm xem tập thơ có bao nhiêu bài. Vâng. Tập thơ nho nhỏ, xinh xinh với 80 bài, đa phần là những bài thơ ngắn, số đông là thơ tình. Đúng như tiêu đề của tập thơ: SÓNG NGẦM - Thơ tình ** Ngô Nguyễn đã trình làng.
Cũng lâu rồi, tôi lười đọc, lười viết nên hôm nay sẽ chịu khó ghi lại vài dòng cảm nhận khi đọc Sóng Ngầm, vừa để luyện trí nhớ, chống lão hóa, vừa có bài đưa lên trang blog cá nhân. Vâng! Tiện cả đôi đường! Rất thực dụng đấy ạ!

Thứ Tư, 27 tháng 9, 2017

CHÙM THƠ VỀ ĐÂY HOANG VU -THẠCH ĐÀ

Miền quê yên tĩnh
Những đám mây hoang tưởng
Trôi qua vòm trời rừng đước
Trên võng mùa khô suy tưởng
Trốn những stress của cuộc sống đô thị
Bon chen những mắt người hối hả
Không phải thiền
Không phải là ca nhạc
Điều trị tôi là tiếng cu gù
Làm dịu đi một vòm trời nung nhiệt
Sau bao nhiêu ngày lãng quên
Tuổi thơ tôi mở mắt
Sau bao nhiêu ngày thật nực!
Vùng quê bình yên rung lên những phím đàn

Thứ Ba, 26 tháng 9, 2017

NGÂU VỀ - ĐẶNG XUÂN XUYẾN

Ngâu về
 
Chiều nay
thấy se se lạnh
Hình như
gió lại chuyển mùa
 
Ngâu về
loãng chiều nên lạnh
Người tình
tối có ghé qua...
*.
Hà Nội, chiều 30.08.2017
ĐẶNG XUÂN XUYẾN
.

Thứ Tư, 20 tháng 9, 2017

LAN MAN VỀ PHONG CÁCH BÌNH THƠ CỦA CHÂU THẠCH - ĐẶNG XUÂN XUYẾN

LAN MAN VỀ PHONG CÁCH
BÌNH THƠ CỦA CHÂU THẠCH
*
Khi tìm tài liệu đọc để viết bài CHỮ TÔI, CHỮ TA VÀ CÁI TÂM LÀNH, tôi chợt có ý định thử tìm hiểu về phong cách bình thơ của nhà phê bình văn học Châu Thạch nên cần mẫn ngồi đọc 130 bài bình thơ của ông. Đọc xong, tôi phấn chấn, nảy thêm ý định “tận dụng sự đọc 130 bài bình thơ” để viết một bài làm “kỷ niệm”... Tôi điện gặp nhà phê bình Châu Thạch, nói ý định của mình, ông cười sảng khoái: - “Vâng! Đặng Xuân Xuyến cứ viết theo đúng như những gì Đặng Xuân Xuyến cảm nhận về Châu Thạch, như thế mới quý. Cám ơn Đặng Xuân Xuyến trước nhé.”.
Tôi liền cặm cụi ghi lại những cảm nhận của mình về phong cách bình thơ của ông. Vì đây là bài cảm nhận của một đọc giả về một tác giả nên cấu trúc bài viết và những dẫn giải đưa ra sẽ không mang tính nghiên cứu khoa học, chỉ nhằm đáp ứng tiêu chí của bài: LAN MAN VỀ PHONG CÁCH BÌNH THƠ CỦA CHÂU THẠCH. Vì thế, bài viết sẽ có những hạn chế, những thiếu sót khiến bạn đọc không được vừa ý.
&.1
Đọc những bài bình thơ của tác giả Châu Thạch, tôi hay gặp (nhiều) cách ông giả định khi bình thơ, tôi tạm gọi đó là phương pháp giả định để liên tưởng và giả định để gợi mở trong cảm thụ thơ văn. Có thể nói, đấy chính là phong cách đặc trưng, là cách nổi trội trong phong cách bình thơ của tác giả Châu Thạch. (Đây chỉ là quan điểm cá nhân của tôi khi đọc Châu Thạch bình thơ, không là bài phê bình của người viết phê bình, vì thế “thuật ngữ” giả định để liên tưởng, giả định để gợi mở và một số “thuật ngữ” khác sẽ dùng trong bài viết nếu chưa sát nghĩa hoặc không đúng, mong quý vị thể tất.)

Thứ Hai, 18 tháng 9, 2017

MỘNG ẢO - THỦY ĐIỀN

Giọt Lệ Nào Cho Anh
 
Đêm ngồi bên gác vắng
Nhìn vọng hướng trời cao
Giọt lệ cứ tuôn trào
Không làm sao ngăn được
 
Thương người mãi xuôi, ngược
Ngàn dặm bước phương xa
Chẳng chốn, cũng chẳng nhà
Bôn ba đời phiêu bạt
 
Giận người sao mặc xác
Bỏ phế bóng giai nhân
Cô lẻ, gác âm thầm
Suốt năm dài tháng rộng
 
Tình ơi ! Quá long đong
Mái tóc xanh nhuộm trắng
Lệ cứ đỗ tràn dâng
Lê thê thân gầy liễu
 
Để rồi em chẳng hiểu
Giọt lệ nào cho anh
Giọt thương hay giọt giận
Mà mi mãi đong đầy.
 
Thủy Điền
18-09-2017
 
  

 

Thứ Bảy, 16 tháng 9, 2017

LÍ GIẢI VỀ SỰ IM LẶNG - NGUYỄN NGỌC TÂN

LÍ GIẢI VỀ SỰ IM LẶNG
Khi tôi lớn khôn mẹ tôi thường bảo
Cần gì thì lên tiếng hỏi
Đừng lặng im ấm ức hại mình…
Tôi giữ lời mẹ dặn mấy mươi năm
Có lúc nói ra người ta không chịu hiểu
Lẳng lặng về nằm…
Nghĩ chắc thiên hạ có quá ít lời mẹ dặn?
Mấy năm nay
Xung quanh tôi người ta la tợn hơn
Giọng kim chất cao bức xúc
Giọng dề môi xề xang chua chát buồn vui chất chồng…
Cuộc sống tung hê dằn mặt
Hàng hà sa dấu hỏi chấp chới quấn lấy mọi người
Ngày cuốn đêm…rơi lọt vết im…
Tôi đi tìm đáp số lặng im
Vô tình bắt gặp
Thiên hạ cười khẩy nhiều
Thiên hạ khó chịu hơn
Về nhà vẫn lặng lẽ nằm im thôi không lục vấn
Dự định sẽ nằm im đợi ngủ
Tổ quốc mình cớ chi mang ngược hình dấu hỏi
Dáng cong cong hình con sóng nghiêng mình?
Rồi nửa đêm vẫn không sao ngủ được
Lại ngồi dậy ngẫm nghĩ về lời mẹ dặn năm xưa…!
Rồi lại thấy cái dấu hỏi ngược của tổ quốc mình…
Và lại nằm uốn cong hình dấu hỏi…
Trích trường ca NỖI QUÊ XA LỚN NHỚ

Thứ Sáu, 15 tháng 9, 2017

TRƯỜNG CA NỖI QUÊ XA LỚN NHỚ - NGUYỄN NGỌC TÂN P. 3

3. TUỔI THƠ
Mười bảy năm nhà tôi neo trên mảnh đất kết giao
Tuổi thơ tôi thả mát quẩn bên dòng kênh trong vắt
Đàn cá chốt lượn quanh
Bầy lìm kìm lững lờ no nức
Tép tôm khùa râu nhồn nhột kí ức
Mây buổi chiều lựng khựng vá víu khoảng xanh
Lơ lửng ùa cùng chúng tôi đùa giỡn
Chúng tôi cõng niềm vui mê mải
Đánh khăng giựt điều
Chơi u chơi quay
Đánh trận giả trốn tìm
Rúc đầu vào rơm rạ
Rúc vào khoảng không trưa mát
Rúc vào êm đềm gian hàng cỏ
Nhẵn thín mài tròn con nít giấc mơ
Ngày ngày lớn cùng quê hương đồng ruộng…
Những mùa gặt còn y nguyên dự định
Hạt lúa còn ghi dấu ấn cánh đồng
Đám mây di cư tránh rét
Bay mệt nhoài hướng đông
Tôi cũng học thói ngủ quên của đám mây màu nước
Gánh gồng giấc mơ nặng nhọc
Bố tôi thở hắt ra mùa
Xua ý nghĩ đi tìm màu xanh cho cây lúa
Cán cuốc trầm ngâm
Nghiêng trông bầu trời rỗng
Cánh đồng quấn lấy chân ông
Đeo nặng vàng ươm gấu quần màu ruộng
Đau đáu
Ánh mắt nhầu nhĩ
nhìn
tháng chạp
nặng mùa lo…
Qua tết tháng giêng róc nước
Nhọc nhằn dần dần khô trên tay người
Chúng tôi lăn theo lồng lộng tháng giêng
(Còn tiếp)

Thứ Tư, 13 tháng 9, 2017

TRƯỜNG CA NỖI QUÊ XA LỚN NHỚ - NGUYỄN NGỌC TÂN P.2

2. MẸ
Từ giã quê một vùng đồng chiêm trũng
Trũng lúa 
trũng ngô
trũng tình thâm máu mủ
Theo tiếng gọi thiêng liêng mẹ dắt chúng tôi đi
Hơn ba mươi năm mẹ tôi đứng trên bục giảng
Bụi phấn bay trắng những nỗi niềm
Chúng tôi lớn lên phất phơ nhánh tâm tư đời mẹ
Lương ba cọc ba đồng
Rải bốn miệng ăn
Mẹ thường mơ những giấc mơ màu khói
Khỏa vết đói
Mẹ học quay vòng tính
Con chữ xác xơ
con số cạn kiệt dần
Mẹ quay lại cầm cán cuốc hóa nông dân

TRƯỜNG CA NỖI QUÊ XA LỚN NHỚ - NGUYỄN NGỌC TÂN P.1

Trường ca NỖI QUÊ XA LỚN NHỚ
1. THA HƯƠNG
Ba mấy tuổi tôi lục tìm trí nhớ
Từng mẩu cố hương rơi sót đáy tâm hồn
Mỗi buổi sáng tôi đem ra vá víu
Mặc áo nỗi lòng ấm kẻ tha hương
Chúng tôi một thế hệ vừa chớm lớn lên
đã đi xuyên đất Việt
Buổi mù mù trời đất
Mẹ dắt chúng tôi đi
Tiếng gọi nghĩa tình kết giao Nam Bắc
Thân thương là Miền Nam! Miền Nam!
Buổi sơ giao muỗi bay rặm mặt người
(Giờ còn nghe xèo xèo ngứa ran trí nhớ)
Hồi bấy giờ
Chủ trương hai miền bắt tay kết nghĩa
Miền Bắc dốc người tăng cường cán bộ
Mẹ tôi là người xung phong
Chiến dịch di dân
Bén vào lòng người
Bén vào cuộc sống
Thổi bùng lên ngọn lửa phong trào
Nhiều vùng kinh tế mới xâm xấp mọc lên
Vẫy gọi
Hăng hái
Ồn ào…
Lũ trẻ con chúng tôi
Hít căng lời hứa hẹn
Quẫy trong giấc ngủ
Mơ về nơi
Cá kho cơm trắng…

TƯỞNG NHỚ NHÀ THƠ THANH TÙNG 1935-2017

CHÚT KỶ NIỆM VỚI NHÀ THƠ THANH TÙNG
          Năm 2002 tôi tốt nghiệp đại học vào thành phố. Nhà thơ Lê Thiếu Nhơn và nhà báo Trần Hoàng Nhân đưa tôi đến gặp nhà thơ. Ông mới cưới vợ lần ba. Nhà ông ở trong một con hẻm nhỏ ở quận Bình Thạnh. Điều kiện để nhà thơ Thanh Tùng đọc thơ là một xị rượu và ba điếu thuốc . rượu vào ông đọc thơ giọng sang sảng , nòng nàn, hứng lên ông tự hát thơ mình . ông tự phổ nhạc thơ mình. Ông đọc cho chúng tôi bản thảo trường ca Phương Nam hành đang viết dang dở. ông khen thơ tôi được. và dặn về Cà Mau dạy học và nhớ viết lách. Ông mang cho tôi một chồng báo văn nghệ cũ.
          Nhà thơ Thanh Tùng sinh năm 1935, quê ở Hải Phòng. Ông nổi tiếng với các bài thơ : thời hoa đỏ, thất tình, em và thu…cuộc đời làm công nhân , làm thơ , ông đã thu gom nhiều giải thưởng thơ trung ương và địa phương.thanh tùng đúng là thi sĩ, thơ ông hay, hình ảnh nhiều, cảm xúc nồng nàn. Cứ như vậy,  khi nào có dịp đi thành phố tôi lại gặp ông. Ông nói mình già rồi mà còn xa quê. Bị sống ở thành phố mười bảy năm, gặp gỡ nhiều bạn bè , đoàn tụ con cái
         

Thứ Ba, 12 tháng 9, 2017

LỜI XIN LỖI CỦA PHẠM ĐỨC NHÌ

Kính các vị,

Đúng là tôi nhầm. Ông Nguyễn Khôi gởi cho tôi nhưng là của Đỗ Hoàng. 

Tôi thành thật xin lỗi nhà thơ Nguyễn Khôi và quý vị.

Bài viết có dạng thành phẩm nhưng còn chờ góp ý của bạn thơ xa gần, chưa phổ biến.

Tôi gởi cho bác Lê Vy để xin ý kiến. Ai ngờ bác nhanh tay chuyển quá. 

Một lần nữa, xin lỗi nhà thơ Nguyễn Khôi và các vị yêu mến nhà thơ lão thành này.

Phạm Đức Nhi

THƠ SẼ ĐI VỀ ĐÂU ? PHẠM ĐỨC NHÌ

                THƠ SẼ ĐI VỀ ĐÂU?

Nguyễn Đức Tùng đã bỏ công sức thực hiện nhiều cuộc phỏng vấn, rồi tổng hợp, để có bộ sách 2 tập Thơ Đến Từ Đâu. Tôi - chỉ với kiến thức, kinh nghiệm làm thơ, bình thơ và tìm tòi, tra cứu của riêng mình – cũng xin tiếp bước với bài tiểu luận Thơ Sẽ Đi Về Đâu? Rất mong nhận đuợc ý kiến phê bình của tất cả những người yêu thơ.
                                             THI SĨ CÓ XẠO KHÔNG?
Tôi học Đệ Nhất ở Lý Thường Kiệt, một trường trung học công lập quận Hốc Môn, nhưng vì nghe tiếng giáo sư Trần Bích Lan nên thỉnh thoảng cũng “vù” lên trường Văn Học ở Sài Gòn học ké mấy giờ Triết. Phải công nhận thi sĩ Nguyên Sa giảng Triết nghe đã thiệt. Có lần, không nhớ trong bài nào, thầy phát biểu:
Do tính sĩ diện nên người đời thường gian dối; mở miệng ra là vơ cái hay, cái tốt về mình; ngay cả khi tiết lộ một chút gì xấu của cái Tôi là cũng muốn chứng tỏ mình thành thật.
Sau khi “mất” Khánh Ngọc, Phạm Đình Chương đã sáng tác nhạc phẩm Nửa Hồn Thương Đau trong đó có câu “Đôi khi anh muốn tin, đôi khi anh muốn tin những người, ôi những người khóc lẻ loi một mình”. Ý nhạc sĩ muốn nói chỉ những người khóc lẻ loi một mình (như ông đang khóc Khánh Ngọc) mới đáng tin là có nỗi đau buồn chân thật.
 “Bởi đàng sau những giọt nước mắt
giữa đám đông
rất có thể
ẩn hiện bóng hình
loài cá sấu.”
 (Kẻ Giết Chết Hồn Thơ, Phạm Đức Nhì, vandanviet.com)

Nhưng nhiểu trường hợp người ta còn dàn cảnh để “con mồi” được tận mắt xem tấn tuồng “khóc lẻ loi một mình” rồi tin và hiên ngang bước vào bẫy.
Phạm Đình Chương, khi viết Nửa Hồn Thương Đau, không ngờ rằng ngay cả tiếng khóc lúc lẻ loi cũng có thể sản sinh những giọt nước mắt cá sấu. Tính gian dối của người đời sâu đậm đến như thế đấy.
Trở lại buổi học Triết với thầy Trần Bích Lan. Lúc ấy, vốn có tiếng nghịch ngợm lại bạo mồm, tôi ngồi tại chỗ “hỏi chõ” lên:
“Thế thi sĩ có xạo không thầy?”
Thầy nhìn về hướng tôi ngồi, trả lời tỉnh bơ:
“Có chứ, sao lại không! Khác nhau là cố ý hoặc vô tình.”
Không ngờ mấy chục năm sau, vướng “đậm” vào cái nghiệp thi ca, tôi lại phải trả lời câu hỏi của chính mình. Không biết lúc ấy thầy Trần Bích Lan trả lời thật hay đùa; tôi cũng không có cơ hội để hỏi thầy đến nơi, đến chốn. Nhưng đọc khá nhiều thơ, thỉnh thoảng lại chất vấn tâm hồn mình – cũng là một thi sĩ – tôi thấy quả đúng như thầy nói, thi sĩ nhiều người, lắm lúc cũng “xạo tới bến”.

                                              

Thứ Hai, 11 tháng 9, 2017

NHÀ VĂN PHẠM NGỌC THÁI NHƯỢNG TÊN TÁC GIẢ KỊCH BẢN SÂN KHẤU

NHÀ VĂN PHẠM NGỌC THÁI NHƯỢNG
             TÊN TÁC GIẢ
 KỊCH BẢN SÂN KHẤU
                                                     
                          NGUYỄN THỊ HOÀNG                                                                                                                                giới thiệu

THAI hình ok

     Trước hết, phải nói Phạm ngọc thái là một thi sĩ độc đáo, đồng thời anh còn là một cây bút bình luận văn chương sắc sảo. Tác giả đã sáng tác một khối lượng thơ lớn đều đã xuất bản thành sách, nhất là thơ tình... nhiều bài hay có khả năng sống mãi với thời gian cũng như nền văn học nước nhà. Thi ca Phạm Ngọc Thái và những bình luận về anh, hảng chục năm nay đã được đăng tải nhiều trên các trang mạng Việt trong và ngoài nước, chúng tôi không nói lại nữa. Chỉ xin giới thiệu đại diện một tác phẩm văn học vô giá: dầy 372 trang, do số văn nghệ sĩ và nhà giáo Hà Nội biên soạn, xuất bản năm 2014. Sách có nhan đề: 
               "PHẠM NGỌC THÁI CHÂN DUNG NHÀ THƠ LỚN THỜI ĐẠI" 
     Mời độc giả tìm đọc.


d6
      Quí vị có thể tham khảo một bài nghị luận văn chương, có một không hai trong văn đàn:                                                                                                                                "Phạm Ngọc Thái thách đấu cả HNVVN đương đại                                     -   của chính nhà văn viết cách đây đôi năm, đã được đăng tải trên rất nhiều các trang báo mạng Việt khắp thế giới. Chúng tôi chọn ra đây vài trang đại diện ở các nơi, ai muốn đọc thì mở qua các link sau:
        Đăng trên báo Tổ quốc tại Mỹ
       http://to-quoc01.blogspot.com/2015/07/pham-ngoc-thai-thach-au-ca-hoi-nha-van.html
        Tòa báo Việt Nam Úc
       http://www.namuctuanbao.net/permanent/1003/truyenNgan/truyenngan_8.php
         Đăng trong nước
       http://www.vandanviet.com/2015/07/pham-ngoc-thai-thach-au-ca-hoi-nha-van.html



        Cô giáo Nguyễn Thị Hoàng

     Sở dĩ chúng tôi nói kĩ mấy nét về văn chương như trên, là muốn nhấn mạnh tầm vóc một nhà văn, tác giả của những kịch bản sẽ đề cập đến sau đây.
     Giờ xin nói về vấn đề chính như đã ghi ở đầu bài:

            

ĐÍNH CHÍNH CỦA NHÀ THƠ NGUYỄN KHÔI

S.O.S. Tố cáo v.v. Xuyên tạc "Chân dung Nhà văn...":
                              ---------
Kính gửi : - Nhà thơ Phạm Đức Nhì  (Hoa Kỳ)
                  - Các Bạn thơ...
Sáng nay 12/9/2017. NK tôi nhận được thư của anh Lê Vy (1938, bạn Sơn La cũ/ đồng hương "bà xã NK" /Hải Phòng) từ Tp Hồ Chí Minh , toàn văn Tiểu luận "Thơ sẽ đi về đâu?" của Nhà thơ Phạm Đức Nhì...phần cuối bài có :
   "  CHÚ THÍCH :
1, Mới đây Nhà thơ Nguyễn Khôi đã khắc họa "Chân dung Nhà thơ Việt Nam đương đại..." trong đó có viết về Nhà thơ Đinh Thị Thu Vân- đánh số thứ tự 71 như sau :  
   Đinh Thị Thu Vân tự bị lừa
Thơ gom đem dán chẳng vừa con tem
Ông (Nguyễn Khôi)  đã ngạo mạn và nhẫn tâm đạp cả một đời thơ của Đinh Thị Thu Vân xuống tận bùn đen, không biết ông dựa vào đâu để đưa ra nhận định ấy ? Nhưng dù dựa vào đâu chăng nữa nhận định như thế cũng hơi quá...tự tin."
 NK tôi rất bất ngờ là "Chân dung 99 Nhà văn Việt Nam đương đại"mà Nguyễn Khôi đã công bố trên gần 30 trang Web trong và ngoài nước, đã in/ tự xuất bản và gửi tặng trên 300 người trong và ngoài nước...Rất tiếc là không hề có chân dung Đinh Thị Thu Vân, mà chỉ có :
    *71  - BẢO SINH
 Công tử không "bát phố"
Về nuôi chó...lừng tên
Hỗ danh thơ "Sinh chó"
Lên nóc tủ ngồi Thiền.
...
Thú thực là với NK tôi xưa nay chưa hề biết Đinh Thị Thu Vân là ai  và cũng chưa từng đọc thơ của chị này (vì ở Việt Nam có hàng vạn Nhà thơ...)
 Không hiểu vì động cơ gì mà Nhà Thơ Phạm Đức Nhì đã "bịa" ra 2 câu thơ trên về Đinh Thị Thu Vân rồi gán cho Nguyễn Khôi, rồi căn cứ vào đó mà phê phán hạ nhục , vu cáo / đặt điều về Nguyễn Khôi một cách độc ác ?
  Vậy , Nguyễn Khôi xin thông báo để các Bạn thơ Trong và ngoài nước "biết" có một  Scăng đan trên Thi đàn đáng buồn là như vậy .
   Hà Nội 12/9/2017
Kính : Nguyễn Khôi
Email <khoidinhbang@gmail.com>

Thứ Sáu, 8 tháng 9, 2017

DƯỚI GỐC MÙ U - THỦY ĐIỀN

Dưới Gốc Mù U
 
   Sau hai mươi năm gặp lại Lan, bở ngỡ, bở ngỡ vô cùng. Cả hai đều bở ngỡ, hai đứa cứ đứng nhìn nhau mãi mà chẳng nói được lời nào.
 
      Nàng nhìn tôi trong ánh mắt nghẹn ngào và dường như đang thương hại tôi, thương hại người bạn cũ nhiều lắm. Bởi, nàng thấy tôi trông vất vả vì tôi bây giờ là anh nông dân ngày ngày vác cuốc ra đồng, ốm, đen với bộ đồ phèn rách nát, chứ không phải anh thanh nhiên bóng bẩy của ngày nào. Nhìn đôi mắt nàng chớm đỏ, tôi định kiếu từ để tránh những hoài niệm cũ hiện về. Nhưng nàng cố nén tôi thêm vài giây phút nữa. Trong bỗng chốc, tôi tự cảm, mình nên giả từ và đường ai nấy đi. Có lẽ ! Còn giữ được những giọt nước mắt lưu luyến trên bờ mi .
 
      Vừa gặp lại nàng tôi cũng thế, nhìn người xưa như là trong mộng, không cầm được nỗi xúc động. Tuy, nàng bây giờ đổi khác hơn xưa nhiều quá, so với tôi như núi cao, biển cả. Nếu không nghe tiếng anh Linh thì chắc hẳn không có cuộc gặp gỡ nầy. Vừa thấy nàng, mừng, tôi định hỏi han nhiều lắm ? Nhưng tự nhiên bị tắt nghẻn giữa chừng. Chỉ biết ừ ừ đôi ba tiếng rồi vội vã ra đi.
 
     

QUÊ NGHÈO - XÓT XA NHỮNG TIẾNG LÒNG - BÙI ĐỒNG

QUÊ NGHÈO -
xót xa những tiếng lòng!
*
Quê nghèo
 
Quê tôi nghèo lắm
Vẫn lác đác nhà tranh
Vẫn tiếng thở dài những chiều giáp hạt
Vẫn bát cơm chan mồ hôi mặn chát
Cha cả đời lam lũ
Mẹ một đời chắt chiu
Khoai sắn vẫn len vào giấc ngủ
Tuổi thơ tôi đói ngủ
Thương cánh cò bấu bíu lời ru.
 
 
Quê tôi nghèo lắm
Phiên chợ còn èo ợt nghèo hơn
Dăm ba nải chuối
Vài mớ rau tươi
Mẹt sắn, mẹt ngô
Í ới mời chào cao hơn mời cỗ
Lèo tèo dăm người bán
Lẻ tẻ mấy người mua
Ế bán
Chán mua
Phiên chợ quê xác xơ già cỗi.
 
 
Quê tôi nghèo lắm
Lũ trẻ gầy như con cá mắm
Lũ trai mặt mũi mốc meo
Gặm nhấm nỗi đau nghèo khó
Nơm nớp âu lo đời như chiếu bạc
Thương con cò con vạc
Mỏi cổ chồn chân trên đồng đất của mình.
 
 
Quê tôi nghèo lắm
Nước mắt rơi từ thời chị Dậu
Tiếng oan khiên từ thời Giáo Thứ
Âm ỉ bủa quanh
Bám đeo đặc quánh
Chiếc cổng làng dựng lên thật đẹp
Sừng sững bê tông cốt thép
Ngạo nghễ tượng đài
Ngạo nghễ trần ai
Chiếc cổng làng thành tai hại
Giam hãm đời người
Tù túng giấc mơ.
 
 
Quê tôi nghèo
Nghèo cả giấc mơ...
*.
Hưng Yên, chiều 29 tháng 12 năm 2014
ĐẶNG XUÂN XUYẾN

BÀI MỚI ĐẮNG

Truyện ngắn: BÊN CÁNH GÀ CHÁNH ĐIỆN _ NGUYỄN HẢI ĐĂNG

Bên cánh gà chánh điện phần 1 BÊN CÁNH GÀ CHÁNH ĐIỆN Xe dừng lại với tiếng xột xoạt trên mặt đường, như bao chuyến xe đã ghé qua từ thuở ...