Thứ Sáu, 18 tháng 11, 2016

TRÍ TƯỞNG XÁM (CHO VŨ ) - TRƯƠNG ĐÌNH PHƯỢNG

TRÍ TƯỞNG XÁM
(CHO VŨ)
Nơi mà chúng ta đi qua
Tôi không nhớ rõ điều gì
Hay hình hài nào chuẩn xác
Tôi chỉ nhớ những căn nhà màu huyết dụ
Và những con chim không cánh
Nhìn bầu trời khát một lần bay.
Vũ có còn nhớ
Chúng ta từng thức xuyên đêm
Cầm tay nhau đi qua mạch máu của bài thơ
Chúng ta đã bắt gặp
Những giọt rơi
Rơi
Rơi
Như sương
Như mưa
Như nước mắt
Như máu
Tôi hỏi Vũ nên gọi chúng là gì
Vũ nói : đó là linh hồn của thời gian.
Tôi nói, không biết nỗi buồn và niềm vui có mùi thế nào
Vũ nói, hãy nhắm mắt lại và dùng giác quan thứ sáu
Thật khẽ khàng cảm thức
Sẽ thấy tâm hồn là một ngọn tháp rất nhiều tầng
Và tất thảy đều có riêng một sắc màu huyền diệu.
Một sáng nọ
Tôi vô tình đánh vỡ chiếc ly
Chứa đựng dung dịch bình yên
Ngoài vườn gió đang cố giấu mình sau đám lá cạn diệp tố
Bên khung cửa Vũ chăm chú vẽ khuôn hình của dòng hải lưu trí tưởng.
Trong một thoáng
Dòng cảm xúc thuần khiết chợt đứt
Chúng ta bỗng nhận ra
Mùi hương của những hoài bão
Chỉ là sự dối lừa.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

BÀI MỚI ĐẮNG

Truyện ngắn: BÊN CÁNH GÀ CHÁNH ĐIỆN _ NGUYỄN HẢI ĐĂNG

Bên cánh gà chánh điện phần 1 BÊN CÁNH GÀ CHÁNH ĐIỆN Xe dừng lại với tiếng xột xoạt trên mặt đường, như bao chuyến xe đã ghé qua từ thuở ...