SA MẠC VÀ TINH CẦU
Một vì sao rơi
Giữa đêm thăm thẳm
Có gì để ta nuối tiếc
Khi bầu trời mất đi một chút ánh sáng?
Một gã ăn mày từ biệt sự sống
Bên ranh giới cái đói
Có gì để ta xót xa
Trần gian vẫn chẳng rộng thêm
Trái tim con người quá chật.
Giữa đêm thăm thẳm
Có gì để ta nuối tiếc
Khi bầu trời mất đi một chút ánh sáng?
Một gã ăn mày từ biệt sự sống
Bên ranh giới cái đói
Có gì để ta xót xa
Trần gian vẫn chẳng rộng thêm
Trái tim con người quá chật.
Những bông hoa súng nở trong ao
Dưới một ngọn đồi
Làn nước quá đục
Hoa súng chẳng thể nhìn thấy bóng mình
Cho đến khi chúng chết đi và linh hồn nhập vào đám mây
Khóc thành những giọt mưa mùa hạ
Dưới một ngọn đồi
Làn nước quá đục
Hoa súng chẳng thể nhìn thấy bóng mình
Cho đến khi chúng chết đi và linh hồn nhập vào đám mây
Khóc thành những giọt mưa mùa hạ
Trái tim người mẹ mênh mông
Như biển
Như trời
Như cánh rừng ngàn năm lỗng lẫy những cung thanh huyền bí
Như mái nhà bền bỉ qua muôn trùng bão tố
Tại sao
Những đứa con không thể nào tìm thấy cho mình một con ngõ nhỏ trở về?
Những chuyến tàu vẫn chạy trên đường ray
Chúng ta vẫn khắc khoải đi tìm thiên đàng của chính mình
Ở đâu?
Mỗi ngày chúng ta như những ngôi đền chìm vào hoang phế
Tuổi thơ không trở lại bao giờ.
Như biển
Như trời
Như cánh rừng ngàn năm lỗng lẫy những cung thanh huyền bí
Như mái nhà bền bỉ qua muôn trùng bão tố
Tại sao
Những đứa con không thể nào tìm thấy cho mình một con ngõ nhỏ trở về?
Những chuyến tàu vẫn chạy trên đường ray
Chúng ta vẫn khắc khoải đi tìm thiên đàng của chính mình
Ở đâu?
Mỗi ngày chúng ta như những ngôi đền chìm vào hoang phế
Tuổi thơ không trở lại bao giờ.
Có phải chúng ta đã đánh rơi những viên bi tâm hồn
Xuống vực sâu
Và hồn nhiên ném mình vào hoang mạc tinh cầu cô độc?
Xuống vực sâu
Và hồn nhiên ném mình vào hoang mạc tinh cầu cô độc?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét