Thứ Tư, 29 tháng 5, 2013

THẠCH ĐÀ - VỀ ĐÂY HOANG VU


Nhà thơ THẠCH ĐÀ 



CHÙM THƠ THẠCH ĐÀ 
VỀ ĐÂY HOANG VU
                                                          
Về đây tắm sông nhẫn nhục
          Về đây uống nước nguồn hận thù
          Về đây ca bài ca nguồn cội lênh đênh
          Về đây sống như mây bay,như chim giữa đại ngàn
          Về đây nghe tiếng chim như tiếng ngữ ngôn xưa
          Về đây con cá quẩy hiểu tạp âm muôn đời
          Về đây sau xôn xao phù du là tiếng côn trùng ru
          Về đây sau bon chen ganh đuacòn lại tiếng bãi bờ
          Ta ngồi vỗ tay trong bóng chiều đi qua
          Ta không làm gì thì ta vẫn già

          Hỏi gốc cây để biết từng mùa đi qua.

TỰ BƠI TRÊN GIƯỜNG
                                                          

Như chiếc xe nổ máy mà không chạy
          Hoang hoải trong ngững giấc mơ
          Từ bến bờ này đến đại dương nọ
          Ngờm ngợp tôi bất cứ tiếng động nào

          Từ tiếng gà tôi loang vào tiếng sóng
          Là rác hay phù sa của đất mới phương nam?
          Cha tôi đấy đứng rón rén bên lề giấc mơ
          Sợ ngập ngụa chìm vào dòng sông hoang tưởng

          Ngộ ra những triết thuyết hay giáo điều cao siêu?
          Không! Tôi dằn co cơm áo mỗi ngày
          Tôi giàu có giấc mơ , dư thừa vật vã
          Của sóng đời siêu đẳng bủa vây.
NGƯỜI ĐÁNH BẮT GIẤC MƠ
                                                                   
                   Đêm đêm tôi giăng lưới      
                   Đợi giấc mơ trở về
                   Giấc mơ không dự ngôn
                   Giấc mơ không ác mộng
                   Chỉ là phiếm chỉ của kẻ qua đường


                   Tôi kéo lưới giấc mơ
                   Không phải sự mỏi mệt, không phải sự phiền rầu
                   Mẻ lưới lạc quan, tinh mơ sung sướng
                   Người ngư phủ tôi rung rinh
                   Trong trỉu ắp giấc mơ
                   Tôi ngồn ngộn giấc mơ như người đi biển trúng mùa cá
                   Đêm tôi giăng lưới giấc mơ.
TRIẾT LÝ MỖI NGÀY
                                                                   

Tôi cần phải  sống như một con bò
          Trước những lời quăng đi ở trên đường
          Trước vật giá leo thang
          Trước những lời mè nheo của người phụ nữ chung giường

          Tôi không sợ tôi buồn mà chỉ sợ con bò buồn
          Khi nó được xếp hàng cạnh tôi
          Trong thời buổi rơm ít hơn sỏi đá
          Mỗi ngày tôi không biết đang ăn cơm hay ăn rơm

          Thay vì giận dữ, lo âu , phiền muộn
          Bãi cỏ đời xanh cần một chỗ tôi ngồi
          Không có ghế cần phải đi tìm ghế
          Như hết đám cỏ này phải ăn đám cỏ khác thôi.
T.Đ

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

BÀI MỚI ĐẮNG

Truyện ngắn: BÊN CÁNH GÀ CHÁNH ĐIỆN _ NGUYỄN HẢI ĐĂNG

Bên cánh gà chánh điện phần 1 BÊN CÁNH GÀ CHÁNH ĐIỆN Xe dừng lại với tiếng xột xoạt trên mặt đường, như bao chuyến xe đã ghé qua từ thuở ...