Thứ Tư, 28 tháng 11, 2012

NHỮNG MÙA TRĂNG THƯƠNG NHỚ


NHỮNG MÙA TRĂNG THƯƠNG NHỚ
HỒ THANH NGÂN
Có mùa trăng tràn đầy da diết
Em đi qua không giữ được hồn mình
Có mùa trăng nằm nghe biển động
Những mắt thuyền nhìn ngó mông lung
Có mùa trăng treo cánh buồm no gió
Những mắt lưới lấp lánh kim cương
Có mùa trăng tôi đi qua tôi 
Để lại gì trên biển khơi sóng gió 
3/11/2009

NGÀY DÀI MUA NHỮNG VẨN VƠ

NGÀY DÀI MUA NHỮNG VẨN VƠ
THẠCH ĐÀ
Bán buồn mua lấy gì đây
Mua mây mua gió mua ngày lưu vong
Mua chi thỏa chí tang bồng
Mua ngày bồng bột cho lồng lộn đau
Bán gì có bán gì đâu ?
Một câu thơ cũ làm nhàu ước mơ
Chiều nay có kẻ dại khờ
Ngồi mua lấy những vẩn vơ bên đời
29/9/2009

Chủ Nhật, 18 tháng 11, 2012

BA BÀI THƠ KHÔNG ĐỀ CỦA THẠCH ĐÀ

THƠ BỐN CÂU
KHÔNG ĐỀ 1
Mình ở Cà Mau
Đêm mơ Tuy Hòa sóng vỗ
nghe câu vọng cổ già nua
Thương điệu bài chòi từ lâu khuất bóng
KHÔNG ĐỀ 2
Sợ chiều không đủ cơn mưa
Sợ mình không đủ ngày xưa để buồn
Chiều mưa gió rú qua truông
Một mình đứng giữa con đường ngã ba
KHÔNG ĐỀ 3
Thất vọng về em như người thua số
Thú đau thương vỡ nợ đến chính mình
Anh về con dốc cũ
Gặp em và làm thinh

CHÙM THƠ LỤC BÁT THẠCH ĐÀ


CHÙM THƠ LỤC BÁT THẠCH ĐÀ 
THẠCH ĐÀ
GVtrường t.h.p.t.Sông Đốc huyện Trần Văn Thời tỉnh Cà Mau
đt:0948794804
email: thachdacm@gmail.com
1. ĐI CHÙA
Lên chùa là để...lặng thinh
Ngỗn ngang lòng lại rối tinh thế này
Trời cao phận mỏng đất dày
Thế gian ngắn ngủi sao đày đọa nhau?
Thương nhau chiếu sáng mặt trời
Không thương nhau ném những lời giá băng
Đêm nay có kẻ ngắm trăng
Trăng soi đáy nước lòng đầy ngẩn ngơ
Khói hương tua tủa bơ phờ
Có người đến thắp không chờ đợi chi
2. 6-8 CHO EM
Nhìn em cười khóc em ơi!
Trong tôi đã vỡ khoảng trời pha lê
Gió qua sông, gió đợi chờ
Thuyền không vắng khách cặp bờ làm sao
Em ơi hãy hát lên nào
Vút cao như thể sẽ cao tới trời
3. CHIÊM NGHIỆM
Người khờ sống với người khôn
Ngây thơ sống với bon chen kiếp người
Gặp nhau thớ lợ nụ cười
Bão giông từ phía hợt hời vô tâm
Đò qua bến phải biết sông
Cây nên biết gió núi trông mây dài
Tiếc chi...thì việc đã rồi
Lỡ lời khó gói những lời đã buông
4. TẢN MẠN CHIỀU
Đời ai cũng có một lần
Thả hồn ngồi ngắm phù vân bên trời
Nổi trôi cũng một kiếp người
Trầm trong lầy đọng nụ cười với nhau
Tha hương từ đó đến nay
Lòng nghe gió bấc ngựa này hí lên
5.UỐNG NGẪU NHIÊN BÊN SÔNG
Người mời tôi uống chiều nay
Uống đi cạn nỗi đắm say lòng người
Ơi mây trôi!ơi nước trôi!
Phận bèo bọt uống bọt bèo tha hương
Gặp nhau cuối xóm đầu đường
Gặp nhau mắt biếc môi hồng làm duyên
Chiều nay có kẻ xuống thuyền
Lòng bao nhiêu sóng triền miên lắc hoài
6. BẮC CẦU QUA NHÀ NGƯỜI
Bắc cầu để nối đôi bờ
Sao không bắc nổi nụ cười với nhau
Láng giềng xa cách sông sâu
Hiểu nhau là một nhịp cầu bắc sang
Tại sao? sao lại lỡ làng
Tại bức vách tại hàng rào vô tâm...
Chiều nay gió lớn lá bay
Tôi theo gió lớn hiểu ngay tình người.

Thứ Bảy, 17 tháng 11, 2012

MÙA GIÓ BIỂN ĐỘNG


MÙA GIÓ BIỂN ĐỘNG
THẠCH ĐÀ 
Tiếng nói bay theo gió 
Ám ảnh như người tình
Ba khía giương mắt trước mùa biển động
Vòng tròn xoay quanh chuyện ăn thua
Dòng sông đục ngầu mùa nước lên
Những âm thanh đeo bám như gió mùa
Cuộc sống từng ngày như mặt trời lên
Cây trong vườn hừng hực màu xanh
Cá trong đìa thia lia đớp bóng
Những đám mây dự cảm tiên tri bầu trời
Bao  ngổn ngang gốc cành thừa thải
Đôi chân thon cõng mắt nhìn qua phố 
Cõng lời, cõng gió theo mưa qua mùa

TÔI ĐÃ TỪNG ĐẾN BIỂN

TÔI ĐÃ TỪNG ĐẾN BIỂN
THẠCH ĐÀ
Biển là trời xanh trôi trên mặt đất
Những con thuyền như chiếc lá trôi trên lòng biển mẹ
Mang những cánh tay nhẹ nhàng vơ vét thiên nhiên
Đánh thức nàng công chúa thức dậy
Sau một thời gian ngủ quên
Những ngư phủ như những chú cá thòi lòi
Bám biển như bám đất phù sa
Ngóng gió , ngóng mây , ngóng từng biến động
Biển không cho ta thấy giới hạn
Nhưng lại giúp ta nhận ra giới hạn của mình
Và ta lớn lên khi đến biển
Cũng như biển từng nhỏ lại ở trong ta

Thứ Sáu, 16 tháng 11, 2012

NHỮNG CÂU VỤN

NHỮNG CÂU VỤN
THẠCH ĐÀ
Những lời nói vu vơ
Ném vào đêm phố nhỏ
Những cử chỉ bơ thờ
Để làm gì cho nhau...
Hãy mang tình thương đến với nhau
Dẹp bỏ những nhỏ nhen
Những giới tính ,địa phương,đẳng cấp
Hãy ném chúng như những bịch rác
Hãy đến với nhau như mắt nhìn khỏa thân
Anh thật anh ,tôi thật tôi
Đừng nghe lời người khác vì đó chưa là sự thật
Tôi không cần thanh minh trước thời gian
30/11/2008

ĐỐI THOẠI VỚI BIỂN

ĐỐI THOẠI VỚI BIỂN
THẠCH ĐÀ
Tôi cảm ơn môi trường Sông đốc
Đã giúp tôi trở lại một con người
Tôi có thói quen nhìn lên trời
Lại rơi vào hố vốn từ đất
Những câu thơ thiếu tháng
Trong một tâm hồn bé nhỏ
Làm sao mà không bị vùi dập vì sóng
Để lớn lên hay mất hút vào đại dương
Cảm ơn phù sa sau triệu cơn sóng
Cái gì đọng lại với bãi bờ tôi
1/12/2008

Thứ Năm, 15 tháng 11, 2012

THẠCH ĐÀ

THẠCH ĐÀ
GVtrường t.h.p.t.Sông Đốc -huyện Trần Văn Thời tỉnh Cà Mau
Hội viên hội văn học nghệ thuật tỉnh Cà Mau
in trong các tuyển thơ
có thơ văn đăng trên các báo ,tạp chí trung ương và địa phương

ĐỘC THOẠI CHIỀU

ĐỘC THOẠI CHIỀU
THẠCH ĐÀ
Khi mỗi câu thơ còn hát lên màu số phận
Thì anh còn nhớ đến tay người
Chiều ở đây bàng bạc cánh hoa rơi
Có những tháng năm tưởng vào quên lãng
Có những đắng cay cho ngọt dịu nảy mầm
Chiều mơ hồ chiều vỡ trong anh
27/09/2004

GẶP NGƯỜI,PHỐ THÀNH THƠ


GẶP NGƯỜI ,PHỐ THÀNH THƠ
THẠCH ĐÀ 
Chợt thấy mùa xuân tóc người xanh thế
Chiêm bao qua phố tiếng hát nhọc nhằn
Ngày đã từng xanh lên từng gân lá
Vụng dại tôi ơi , đa cảm ngọt ngào
Anh ngã vào ngày , anh ngã vào em
Mượn câu thơ cho thành thi sĩ
Chiều vẫn từng chiều cô đơn vẫn thế
Chợt thấy người cho anh yêu đời hơn

MIỀN QUÊ YÊU DẤU

MIỀN QUÊ YÊU DẤU
THẠCH ĐÀ
Ta có miền quê bạt ngàn gió
Có chiều xanh buốt tuổi xuân thì
Có em trong trẻo cười như lá
Có cánh diều sóng soãi hai mươi
Tuổi thơ xưa đau đáu câu hò
Cơm áo nhọc nhằn vai áo mẹ
Giọt mồ hôi lam lũ đời cha
Kịp câu thơ mơ thành thi sĩ
Ta có em vầng trăng bên trời
Lẻ loi đứng bên lời phù phiếm
Ta có ta ngày xưa vụng dại
Còn lại gì sau một tiếng vang
17/07/2004

KHÁT VỌNG

KHÁT VỌNG
THẠCH ĐÀ
Nhận thêm một tin buồn
Mây bay sao líu ríu
Buổi chiều mưa ảm đạm
Còi tàu rúc ly hương
Người đi như lưỡi gươm
Không kịp nhận mặt gió
Người về đầy giông bão
Ầm ì bao tinh hoa
Để đi đến niềm vui
Biển đầy vơi nỗi sóng
Nhận thêm một tin vắng
Khát vọng không hóa băng
10/02/2004

Thứ Tư, 14 tháng 11, 2012

CÁNH CHIM PHÂN VÂN


CÁNH CHIM PHÂN VÂN
THẠCH ĐÀ 
Một cánh chim không bay
Một cánh chim chấp chới 
Cánh đồng xanh bao la
Mây trời trôi nhè nhẹ
Ngày nối nhau lãng đãng
Sương che kín lối đi
Đàn chim đã thiên di
Một cánh chim chấp chới 
Xe ta trong phút đợi
Mắt ta chong lên trời
Cánh chim chao xuống đất 
Sương ướt mềm cánh bay
12/11/98

LỜI CẦU KINH TRONG ĐÊM


LỜI CẦU KINH TRONG ĐÊM
THẠCH ĐÀ 
Ta đợi một người con gái 
Đi qua nơi này
Dừng lại tại đây
Để nhận nỗi niềm trống vắng
Nép bên gốc cây
Ta như vật hiến dâng cho muỗi
Đóng đinh vào đêm tối
Chịu sự tưởng tượng lừa gạt
Ta chấp nhận trống vắng
Như sự thật hiển nhiên
Và đợi ở tình yêu 
Một tôn giáo kẻ chỉ
27/9/98

CHUYỆN NGÀY QUA

CHUYỆN NGÀY QUA
THẠCH ĐÀ
Thôi em ạ, ngày xa cũng thế
Đem treo lên trắc ẩn cánh buồm
Đứng trước biển thương mình đơn lẻ
Như cát ngày mưa khắc khoải chân người
Gió đi muôn nơi như anh muôn lời
Chỉ có em ở lại
Và mắt đêm thao thức
Chuyện ngày mai còn xa
Em đừng tin anh
Tin những điều hờ hững
Hãy biết sống dửng dưng
Như chưa hề có anh bao giờ
21/9/98

VỀ TRƯỚC TRỜI MƯA


VỀ TRƯỚC TRỜI MƯA
THẠCH ĐÀ 
Biết có về trước trời mưa?
Con đường ngang qua trường xa quá
Phố đúng hẹn đợi bàn chân vội vã
Dẫm lên khoảng ngày nắng -mưa
Có về kịp trước khi mưa trút?
Hay áo em thư thả với nắng chiều
Mùa bây giờ rơi nhiều nước mắt
Bàn chân ơi! đừng muộn mằn
16/9/98

ĐẦM Ô LOAN

ĐẦM Ô LOAN
THẠCH ĐÀ
Đó là nơi anh ra đi
Và có một ngày anh trở lại
Chẳng ai tự dối lòng mãi mãi
Vì hết niềm vui ắt gặp nỗi buồn
Đầm Ô Loan ước mơ hồn nhiên
ước mơ ngô nghê tuổi trẻ
Tình yêu đầu mong manh tự vỡ
Đẹp huy hoàng và gợi nhớ xót xa
27/9/1997

CÒN MỘT CHÚT XÓT XA


CÒN MỘT CHÚT XÓT XA
THẠCH ĐÀ 
Có những lúc buồn ghê gớm
Nhưng chỉ im lặng
Không mua đâu nụ cười
Biết bán đâu nước mắt
Em đừng gửi cái nhìn trách cứ
Ngày vốn trống không giờ chẳng nỡ lạnh lùng
Chắc tôi không về 
Thì em thôi nhắc
Mùa đã cũ trong từng câu hát
Tôi không về mắc nợ một người dưng
Thôi đành dối lòng mình 
Nằm yên cùng bàn ghế
Xa em rồi em như bạn
Biết sau câu chữ tưởng chừng thanh thản
Chứa nỗi niềm trăn trở riêng
27/11/1998

GỞI NGƯỜI TÌNH TRẺ CON

GỞI NGƯỜI TÌNH TRẺ CON
THẠCH ĐÀ
Em đừng trốn vào sự hồn nhiên
Kẻo anh buồn
Sợ một ngày sự giả tạo kia bay đi
Anh biết dựa vào đâu mà bám víu
Những nông nỗi tuổi nhỏ nhiều lắm
Ta cất sâu trong ký ức đời mình
Em đừng chuốc anh bằng rượu đắng
Anh say đổ đốn hiện ra
Rồi anh ngã trên thảm cỏ an phận
Chìm vào giấc ngủ triền miên
Người con gái là em hiếu kì đi qua đó
Tiếng cười hồn nhiên cuốn sự giả tạo bay đi

THIẾU NỮ TRƯỚC BIỂN

THIẾU NỮ TRƯỚC BIỂN
THẠCH ĐÀ
Những hàng dương còn ngái ngủ
Ngọn gió cất dao sắc lạnh vào đêm
Tiếng cười cắt khoảng lặng im
Dáng hình em anh nhìn mê mãi
Bikini không toát lên cái đẹp
Mỗi người phụ nữ mỗi vẻ đẹp riêng
Trời sinh ra không có phụ nữ xấu
Chỉ không biết điểm trang và không tiền
Biển đã thay đổi anh thành người khác
Một con người rắn rỏi hơn
Em không mặc Bikini nữa
Còn cái đẹp vẫn trong tâm hồn
18/3/1998

TRƯA Ở ĐÌA VẠN NINH

TRƯA Ở ĐÌA VẠN NINH
THẠCH ĐÀ
Một buổi trưa như từng buổi trưa
Tiếng gà nghe heo hút quá
Cây yên lặng núi không gió thổi
Buổi trưa như chìm vào xa xưa
Trời xanh mang nỗi niềm thắc thỏm
Biển kia ồn ã đến lạnh lùng
Nhờ những đêm khó ngủ
Mà hiểu chiều sâu thẳm ngọn đèn
Những khuôn mặt rám nắng
Những bắp tay căng chắc
Những đôi mắt cười thật hơn môi cười
Nhờ họ tâm hồn tôi giàu lên
6/2/1998

Thứ Ba, 13 tháng 11, 2012

PHIÊN BẢN TÌNH THỨ NHẤT

PHIÊN BẢN TÌNH THỨ NHẤT
THẠCH ĐÀ
Em là kỷ niệm mà ta muốn quên
Bằng vẻ ngoài hờ hững
Như dòng sông thoáng nhìn phẳng lặng
Mà dậy sóng lòng sâu
Có thể một ánh mắt
Một nụ cười và lời nói
Đi lướt qua ta bằng sự hững hờ
Làm sống lại bóng hình khuất lấp
Em là mối tình đầu
(Ta biết thế!) những lúc buồn
Đành giả vờ vui
Để yêu một người xa lạ giống em
8/9/1998

THƯ RIÊNG

THƯ RIÊNG
THẠCH ĐÀ
Thế là em không trở lại
Chỗ ngồi xưa còn một mình tôi
Căn phòng nhỏ nhốt khoảng không yên lặng
Tôi hoài nghi và hy vọng mãi thôi
Hoa phượng đỏ(chắc nỗi lòng tôi đó!)
Vạch lên trời những chấm son
Lời nông nỗi đã cũ
Bồi hồi theo gió rơi nhiều hơn
Lá thư chỉ gửi trong tâm tưởng
Nên trái tim không thể tự tìm đường
Em ra đi không trở lại
Chỗ xưa ngồi giữ nỗi nhớ chung
17/6/1998

Thứ Hai, 12 tháng 11, 2012

ƯỚC MƠ

ƯỚC MƠ
THẠCH ĐÀ
Tôi chạm tay vào vẻ đẹp lộng lẫy của Sài Gòn
Bằng những tháng ngày mơ mộng của tuổi trẻ
Ở nơi xa lạ đó tôi không xấu hổ
Tôi là tôi vụng dại cả giấc mơ
Tôi mơ bay trên tầng không của thành phố ba thế kỷ
Mỏi mệt đáp xuống xe buýt và nói xã giao với mọi người
Xin chào bằng thanh âm chân thật của trái tim thao thức đập
Lưu luyến về tình thương của con người còn mờ nhạt ở trong nhau
1997

THƯƠNG NHỚ THỜI VU VƠ

THƯƠNG NHỚ THỜI VU VƠ
THẠCH ĐÀ
Tôi mắc cỡ dùm bài thơ tình mười sáu
Gởi cho em còn vụng dại đến giờ
Thấy ánh mắt bạn bè sau tờ thư cũ
Em mang tiếng cười rúc rích giấu vào đâu?
Mùa hạ thả xuống dăm nỗi buồn
Mắc nợ nghìn tiếng chuông đỏ chói
Dửng dưng trước bao lời tỏ tình quá vội
Lá thuộc bài biêng biếc xanh
Tình yêu không có lời
Vụng dại không có tên
Tôi đóng đinh vu vơ vào tiềm thức
Mỗi mùa hè thương nhớ gỡ ra xem
1998

THI ĐẠI HỌC

THI ĐẠI HỌC
THẠCH ĐÀ
Bạn bè ơi!
Vầng trăng làm chứng đêm nay
Mất ngủ tìm tôi đêm nữa
Ngọn đèn chong suốt đợi mặt trời
Thấp thỏm một ngày nghỉ
Mùa thi lấp khoảng trống vào em
Dòng đời đã chẳng lặng im
Tôi không dừng lại nên đành chạy theo
Tôi cần cháy cạn kiệt
Dù đêm sắp ngã vào mai
Bài học có giấc mơ tuổi trẻ
Tôi cõng tôi vượt qua đường dài
11/4/1998

Chủ Nhật, 11 tháng 11, 2012

CHUYỆN CŨ CHỢT NHỚ

CHUYỆN CŨ CHỢT NHỚ
THẠCH ĐÀ
Chuyện đã qua rồi thôi nhắc lại
Nhắc chi thêm nhớ để thêm buồn
Ái ân ngày cũ hoa ly nhỏ
Trập trùng đèo núi dã quỳ hoa
Krong Năng cà phê trắng xóa
Đất Ba Zan  thấm đượm tình người
Thông đứng hai bờ cheo leo vách núi
Ta một mình hát gọi mù sương ơi!
04-06-2012

GẦN ĐÂY MÀ XA LẮM


GẦN ĐÂY MÀ XA LẮM
                                                          THẠCH ĐÀ 
                                               
                                          

Có những chiều lòng đầy bình yên
          Hàng cây bên đường xanh màu xanh nguyên thủy
          Bạn bè nhiều rồi thèm có những khoảng riêng
          Thèm như mặt hồ không gió lạnh tanh

          Bớt gặp gỡ bớt điều bực bội
          Mùa đang xanh lên ,tiếng động rộn ràng
          Những giận hờn, được-mất ,thắng –thua
          ở ngoài kia ở ngoài kia xa lắm

          có những nụ cười hoa nở của những cuộc vui
          có những niềm riêng của cánh đồng không thóc giống
          và ta biết những buổi chiều đi qua không trở lại
          những hàng cây bên đường xanh trùng điệp đam mê.

THƯ VIẾT CẢ NHÀ ĐỌC

THƯ VIẾT CẢ NHÀ ĐỌC
THẠCH ĐÀ
Ba mẹ đừng cãi vã
Láng giềng có tai
Con tập bơi qua sự lặng im
Thấy bữa cơm đuối trong nhạt nhẽo
Con thằn lằn tắc lưỡi hối tiếc
Thời vàng son
Cả nhà ta những đêm khó ngủ
Nghe tiếng thằn lằn đứt ruột thêm
Mẹ không sắm vai buồn qua dáng vẻ phụ nữ
Tâm hồn vẫn gây tiếng vang
9/4/1998

TRĂNG TRÊN PHỐ NÚI


TRĂNG TRÊN PHỐ NÚI
THẠCH ĐÀ 
                                                         
                   Trăng sáng ở đầu non               
                   Tiếng hát em còn ngân vang mãi
                   Tình đôi ta một khúc hoan ca
                   Đời đôi ta những nốt nhạc dang dở

                   Mười năm xa em anh như chim làm tổ
                   Mười năm xa anh em đan hạnh phúc sao vừa?
                   Trăng vẫn sáng trên phố núi
                   Và tiếng hát em còn ngân vang mãi.

MƯA NGÂU

MƯA NGÂU
THẠCH ĐÀ
Gọi tên Ngâu đánh thức cuộc tình
Anh lãng đãng muôn nghìn năm trước
Tình yêu em anh còn đánh vuột
Huống chi là ngăn cách chia xa
Bây giờ mưa đâu mà ướt áo
Ngóng lên trời cho vơi nhớ thương
Cuối con đường gặp em ở đó
Những điều dang dở gọi tên luôn
Mưa lắc rắc hay là nước mắt
Khóc thương em và khóc thương tôi
Niềm vui ngắn nõi buồn ngăn cách
Suốt cuộc tình tay vẫn trắng tay
1995

Thứ Năm, 8 tháng 11, 2012

NGHĨ TỪ ĐẤT MŨI


         NGHĨ TỪ ĐẤT MŨI
 THẠCH ĐÀ 
Tôi đi ba bề núi
Để đến ba bề biển
Ôi bình nguyên lọt thỏm giữa miền Trung
Và đồng bằng ở tận cùng mũi đất

Sông Đốc chém  anh một vết thương lòng
Đến bao giờ nguôi
Những kỉ niệm quê hương như bầy ngựa hoang
Lồng lộn và dày vò anh

Tôi đi từ một bờ biển biếc
Để đến nơi có biển Đông biển Tây
Để nhận ra ta bồng bột
Để hiểu đời có luật trả vay

Muốn trở thành mặt trời chói sáng
Phải sống sót sau mũi tên Hậu Nghệ.


NGẮM TRĂNG NƠI CUỐI ĐẤT


THẠCH ĐÀ 
Ngắm trăng nơi cuối đất

Ngửa bàn tay ngắm bàn tay
Một ngôi sao một ăn mày kề bên
Cái sang chơi trội cái hèn
Giàu nghèo khác cửa chẳng liền bên nhau
Đừng tin mưa nắng dãi dầu
Ngày sau nói lại một câu ân tình
Đừng tin xe ngựa gập ghềnh
Trong tim vẫn giữ bóng hình quê hương.


SỰ ĐƠN GIẢN THƯỜNG NGÀY



          SỰ ĐƠN GIẢN THƯỜNG NGÀY
                                                                  THẠCH ĐÀ 
         
                                                                   T
Ta có phải như con bổ củi
          Lập trình chỉ có gật đầu
          Trước cuộc sống, trước nghịch cảnh
          Trước áp lực , trước trớ trêu

          Có phải chỉ có gật không?
          Hay lắc! trước những cám dỗ
          Trước những đổi thay
          Trước cái cũ tầm thường, trước cái mới vô nghĩa

          Ly trà sóng sánh khói mỗi ban mai
          Điếu thuốc lập lòe góc khuất tối
          Thản nhiên hay dửng dưng điều có lỗi
          Phần mềm phải là chính tôi.

MỘT ĐỜI DẠY HỌC SƯƠNG BAY


MỘT ĐỜI DẠY HỌC SƯƠNG BAY
                                                                    (tặng thầy: Trần Văn Năm)
          Thầy giáo già trầm ngâm
          Một mình bên ao cá
          Rừng cây thưa vắng lá
          Xạc xào động chân người
         
Bao lời hay ý đẹp
          Sông biền cuốn ra khơi
          Còn chút gì thâm thúy
          Rơi mất giữa bụi đời
         
Lặng im không tiếng vọng
          Thảng thốt đồng lúa xanh
          Thầy hay là đất ải
          Nhập nhòa đêm vô thanh
          THẠCH ĐÀ 
         

ĐẤT PHÚ MÙA VUI


          ĐẤT PHÚ MÙA VUI
                                              THẠCH ĐÀ 

Con đã có mẹ sau những ngày xa cách
Ơi mẹ miền Trung khúc ruột Việt Nam
Cầu Đà Rằng chưa xa đã nhớ
Bộn bề sông nước bộn bề lo

Chưa đi nhưng hò hẹn tới
Đủng đỉnh mùa về đủng đỉnh sương mai
Người đi thăm thẳm trong trời gió
Nghiêng lệch câu thơ núi rộng sông dài

Ta lật luống ngày trong nắng mới
Mắt mẹ nhìn phơi phới niềm vui.

VỚI EM XƯA VÀ NAY


VỚI EM XƯA VÀ NAY
THẠCH ĐÀ 
Ơi quê hương khi xa mới nhớ
Tôi thèm gần gũi để nhớ nhiều hơn
Phố cổ ba dòng sông sương khói
Gương mặt em chiều lấp loá thực - mơ
Người nhắc gương soi, người hong mái tóc
Tôi - nụ cười khoả lấp nguồn cơn
Cơm  áo - tháng năm - thời gian vụng trộm
Nhận mặt nhau tóc rối lòng hơn
Ơi chiều nay! Sau bao ngày rong ruổi
Hăm mốt nhịp cầu khúc khuỷu lòng tôi
Xin tâm thản nhiên mặt hồ lặng sóng
Để tôi bên đời lẻ bóng núi soi.


VỀ ĐÂY HOANG VU


VỀ ĐÂY HOANG VU
THẠCH ĐÀ 
                                                         
Về đây tắm sông nhẫn nhục
          Về đây uống nước nguồn hận thù
          Về đây ca bài ca nguồn cội lênh đênh
          Về đây sống như mây bay,như chim giữa đại ngàn
          Về đây nghe tiếng chim như tiếng ngữ ngôn xưa
          Về đây con cá quẩy hiểu tạp âm muôn đời
          Về đây sau xôn xao phù du là tiếng côn trùng ru
          Về đây sau bon chen ganh đuacòn lại tiếng bãi bờ
          Ta ngồi vỗ tay trong bóng chiều đi qua
          Ta không làm gì thì ta vẫn già
          Hỏi gốc cây để biết từng mùa đi qua.

BÀI THƠ NHỎ TẶNG MÁ


BÀI THƠ NHỎ TẶNG MÁ
                Má là một nữa quê hương của con
                Núi Nhạn sông Đà trong dáng hình của má
                Những câu thơ vật vã trên những bật thang
                Chưa chạm vào nét lung linh bình dị

                Má đánh thức nổi buồn con miền cuối Việt
                Ngóng vần trăng hao khuyết
                Mòn vẹt đêm vỡ âm thanh
                Mà sao dáng má in hằn tim con

                Má là phần thiêng liêng con đánh mất
                Như linh hồn xứ sở
                Dẫu cơm áo làm con phiêu bạt
                Nhưng cơn mưa thương mặt đất tìm về
                THẠCH ĐÀ 
               

THƠ TẶNG NGƯỜI GẶP TRÊN ĐƯỜNG


THƠ TẶNG NGƯỜI GẶP TRÊN ĐƯỜNG
THẠCH ĐÀ 
                                                                   


Hành trình của tôi
          Hành trình của chú ốc sên
          Gõ nhịp với thời gian
          Trên niềm đớn đau của thân phận
          Bao bài ca nhạt phèo vô nghĩa
          Tôi tin là nước mắt thật thôi
          Nhưng người ta không ai chìm đắm
          Phải đi về hướng khác thôi
          Bao lời nói rải đi như gai nhọn
          Người cho đi ,tôi lặng lẽ cảm ơn
          Vị đắng rồi sẽ thành ngọt
          Uống đắng hoài phải quên thôi

NỤ CƯỜI


          NỤ CƯỜI
                                                               THẠCH ĐÀ 
                                                                    

Có nụ cười bằng mười thang thuốc bổ
          Có nụ cười giấu sau lưng dao găm
          Có nụ cười lả lơi
          Có nụ cười ngọt mật
          Có nụ cười làm người ta khỏe lòng
          Có nụ cười đẹp hơn bông hoa
          Có nụ cười mất nước
          Có nụ cười tan nhà…
          Làm sao có một nụ cười
          Để tôi mới thật chính tôi trên đời.

SAY NÓI VU VƠ


SAY NÓI VU VƠ
                                                                   THẠCH ĐÀ 
                                                                          

Lâu lắm mới gặp được niềm vui
          Gặp nụ cười không ai hờ hững
          Lâu lắm xa cách sự đãi bôi
          Ngọt đầu môi đắng nghét tâm hồn

          Kẻ dại khờ chợ đời cúi mặt
          Người khôn ngoan thoăn thoắt ẩn hình
          Lâu mới say để quên thân phận
          Tỉnh ra  để thấy kẻ giống mình.

NGƯỜI ĐÁNH BẮT GIẤC MƠ


NGƯỜI ĐÁNH BẮT GIẤC MƠ
                                                                   THẠCH ĐÀ 
                                                                   
                   Đêm đêm tôi giăng lưới             
                   Đợi giấc mơ trở về
                   Giấc mơ không dự ngôn
                   Giấc mơ không ác mộng
                   Chỉ là phiếm chỉ của kẻ qua đường


                   Tôi kéo lưới giấc mơ
                   Không phải sự mỏi mệt, không phải sự phiền rầu
                   Mẻ lưới lạc quan, tinh mơ sung sướng
                   Người ngư phủ tôi rung rinh
                   Trong trỉu ắp giấc mơ
                   Tôi ngồn ngộn giấc mơ như người đi biển trúng mùa cá
                   Đêm tôi giăng lưới giấc mơ.

KÝ HỌA MỘT KHU VƯỜN


KÝ HỌA MỘT KHU VƯỜN
                                                                  THẠCH ĐÀ 
                                                                 

Cánh đại bàng về thu mình trong góc vườn chiều
                   Hòn thổ sơn mang khát vọng vững trải và trầm tĩnh
                   Mặt hồ giấu trong lòng tiếng nói đại dương
                   Những hàng cây những phận người trong nắng gió

                   Ông giáo già tạc vào mây trăng, tóc trắng , râu trắng
                   Đó là mặt trời không áng mây che
                   Những dòng chảy bao thế hệ không cạn
                   Nơi đây khu vườn chưa hoang vắng bao giờ

                   Nơi kia ồn ào nơi này tĩnh lặng
                   Nơi kia rực nắng nơi này gió lộng
                   Những hàng cây bất động những tách trà bốc khói
                   Chỉ tiếng lá rơi đánh thức mặt hồ tung tăng cá con 

HY VỌNG XANH NHƯ MÀU MẮT EM VẼ


HY VỌNG XANH NHƯ MÀU MẮT EM VẼ
                                                                   THẠCH ĐÀ 
         
                                                                  
Mỗi ngày cuộc đời ban cho tôi nỗi buồn
          Tôi tự cân bằng một niềm vui
          Những phiền muộn như cánh chim không mỏi
          Bay về đâu với trái tim đơn phương

          Ngày mai…người đứng phía nào con đường
          Sẽ làm gì khi đã tổn thương
          Màu mắt khác, màu mây cũng khác
          Bốn bề chật chội một mùi hương

          Sợ vỗ tay làm mình vô nghĩa
          Sợ buồn bã đi giống kẻ tội đồ
          Tôi mỗi ngày thảng thốt nỗi lo
          Mong hy vọng xanh như màu mắt em vẽ.

Thứ Tư, 7 tháng 11, 2012

NỮA ĐÊM THỨC GIẤC VÌ MƯA


NỮA ĐÊM THỨC GIẤC VÌ MƯA
                                                          THẠCH ĐÀ 
                                                         
Mưa nữa đêm
          Tiếng sấm vỡ toang trời đất
          Vỡ toang một người ngủ mơ
          Khói hương bay í ới cõi tâm linh
          Ngồi tịch lặng lô xô vô thức

          Có người mong mưa
          Có người không thích mưa
          Mưa đánh thức tôi bao miền nhớ
          Xô dạt vào lòng bao gót chân son

          Hành trình thứ nhất của vũ trụ
          Hồi sinh cây, xoa dịu bao tâm hồn
          Mưa cứ ở đâu ngoài xa vắng
          Trả cho mặt đất này những dấu môi hôn.

NHẬU Ở QUÁN VƯỜN


NHẬU Ở QUÁN VƯỜN
THẠCH ĐÀ 
                                                          
Con đường ngoằn ngèo sỏi đá
          Trưa nay bè bạn dắt tôi về ruộng đồng
          Những quán lá làm dịu đi bực bội
          Hoa rau muống trong vườn gọi tôi nhớ sự bình yên quên lãng

          Những cây bạch đàn căng mình trong gió
          Như thử sức mình,như vượt lên chính mình
          Rượu nhắm với chuột đồng để mời mình về nguyên thủy
          ếch xào lăn, lăn bản ngã lăn tâm linh

          những bận bịu, những lo toan tẹp nhẹp
          trở về thôi về ôm ấp cánh đồng
          những quán xá những con đườngvội vã
          trở về thôi về tắm mát dòng sông.

TRIẾT LÝ MỖI NGÀY


TRIẾT LÝ MỖI NGÀY
                                                                  THẠCH ĐÀ 
                                                                   

Tôi cần phải  sống như một con bò
          Trước những lời quăng đi ở trên đường
          Trước vật giá leo thang
          Trước những lời mè nheo của người phụ nữ chung giường

          Tôi không sợ tôi buồn mà chỉ sợ con bò buồn
          Khi nó được xếp hàng cạnh tôi
          Trong thời buổi rơm ít hơn sỏi đá
          Mỗi ngày tôi không biết đang ăn cơm hay ăn rơm

          Thay vì giận dữ, lo âu , phiền muộn
          Bãi cỏ đời xanh cần một chỗ tôi ngồi
          Không có ghế cần phải đi tìm ghế
          Như hết đám cỏ này phải ăn đám cỏ khác thôi.

MỖI NGÀY


MỖI NGÀY
                                                THẠCH ĐÀ 
                                               

Mỗi ngày tôi phải đánh thức tôi
          Phải vận động tư duy, cơ thể
          Hoán đổi vị trí mọi vật
          Tỉa cái cây , kê cục đá…
          Nói chung phải khác ngày hôm qua

          Mỗi ngày tôi gặp dăm người quen
          Họ cũng như tôi mới lạ từng ngày
          Góc phố quen những kiểu chào khác
          Quán cóc bên đường đánh bóng lời xưa
         
          Em xênh xang bao hiện đại lên người
          Mặt trời lên quên mất dấu ngày qua
          Sợ mòn vẹt, sợ cũ mèm rồi đấy
          Mỗi ngày tôi ngồi chăm chút dáng hoa 

TĨNH


          TĨNH
                                                          THẠCH ĐÀ 
                                                                   



Bài thái cực quyền buổi sáng
          Cú ju đo chớp nhoáng buổi chiều
          Con gà của kỷ tỉnh tử trong giấc mơ
          Phải vượt qua chính anh
          Đối trọng là bản thân
          Sự cân bằng tâm hồn
          Hãy lắng những vọng niệm trước ngoại cảnh ngoài kia…

          Những nhà thơ hãy quên đi câu thơ khoe mẽ
          Quên tiếng vỗ tay bahoa tầm thường
          Thì mùa hoa đã về trên đầu ngọn bút
          Tâm hồn anh không cần gì
          Tâm hồn anh không cần thơ

CHA TÔI


CHA TÔI                                                             THẠCH ĐÀ 
                                                                      GV Trường t.h.p.t. Sông Đốc huyện Trần Văn Thời tỉnh Cà Mau                                                                Hội Viên Hội Văn Học Nghệ Thuật Cà mau

          Cha tôi người thợ máy của người viễn dương
          Người đạp xích lô trên hè phố Tuy Hòa
          Người chạy xe ôm ở bến xe liên tỉnh
          Nhưng cao hơn tất cả …
          Là chiều sâu văn hóa
          Sau vẻ thô ráp, lấm láp bụi bậm
         
Khi bạn ở gần núi
          Bạn không thấy núi cao
          Những người ở nơi khác
          Đánh giá cao ngọn núi quê bạn
         
          Cha tôi chỉ để lại một tấm lòng
          Đối với tôi đó là tài sản
          HỒ THANH NGÂN

BẠN THƠ


BẠN THƠ                                                  THẠCH ĐÀ 
                                                               Hội Viên Hội Văn Học Nghệ Thuật Cà Mau
                   Tặng Nguyễn Bảo Trực
          Những câu thơ gãy cánh
          Còn chôn chặt vào lòng
          Khi không còn điểm tựa
          Bạn tựa vào mênh mông
         
          Hảo Sơn một ngày gió
          Nắng cháy gương mặt đời
          Hảo sơn một ngày mưa
          Rượu chiều khan hốc núi

          Thi ca không có lỗi
          Thi ca không vô tình
          Đời còn nhiều chìm nỗi
          Đừng rót buồn vào đêm
          HỒ THANH NGÂN
          

Thứ Ba, 6 tháng 11, 2012

TRƯỜNG XƯA MỘT TẤM LÒNG


TRƯỜNG XƯA MỘT TẤM LÒNG
                                      Tặng tập thể giáo viên văn trường p.t.t.h.Nguyễn Huệ-Phú Yên


          Em đã xa bài giảng xưa lâu rồi
          Chỉ còn ký ức của thời đi học
          Bụi phấn chẩy thành sông mưa rơi ướt tóc
          Trang giáo án cô trẻ mãi đến bây giờ

          Em mắc nợ thầy cô mỗi lần lên bảng
          Mắc nợ quê hương câu thơ viết nữa chừng
          Mắc nợ ngày xưa từng tia lửa nhỏ
          Mai sau em góp thành mặt trời
         
          Em đã xa, chỉ thầy cô ở lại
          Mây vô tâm chẳng hiểu tuổi học trò
          Viên phấn trăng hôm nay em nắm
          Viết những điều dang dở trăm năm
          THẠCH ĐÀ 
          

CHIẾC LÁ


CHIẾC LÁ
                                                THẠCH ĐÀ 
                                                
                   Chiếc lá rơi dạy tôi biết tìm về nguồn cội
                   Biết yêu khí trời
                   Và trả cho  đời màu xanh


                   Chiếc lá rơi dạy tôi biết
                   Đời nối đời như lá trên cây

MÙA HÈ Ở NGÔI TRƯỜNG VEN BIỂN


MÙA  HÈ Ở NGÔI TRƯỜNG VEN BIỂN
                                                                   THẠCH ĐÀ 
                                                                            
Những chú chim đàm thoại trên mái ngói
          Về sự oi ả của mùa hè
          Những tán lá bàng như bàn tay vẫy
          Xin tiền gió
         
          Trong thinh lặng mùa khô đổ lửa
          Vỡ ra lích chích từng chuổi liên thanh tiếng chim
          ở xa là biển
          và tiếng máy chạy thật êm

          trên những ống khói đen tràn đầy suy tưởng
          của điếu thuốc khổng lồ vận hành
          tiếng đàn vịt lao nhao ngoài kia
          chỉ có anh , một trời ngợp lửa.

MÙA ĐÔNG


MÙA ĐÔNG
                                                          THẠCH ĐÀ 
                                                                   


Em đến trường qua lối nhỏ mùa đông
          Ngủ quên trên phiến đá
          Sáng nay không còn tia nắng
          Vỡ òa những hạt sương rơi

          Ta thì thầm với lá trong đêm
          Nghe gió kể chuyện lời muôn thuở
          Cô Tấm bước ra từ quả  thị
          Giật mình trong tiếng võng ru trưa

          Heo mây vàng theo sắc mùa thu
          Len lén đến đông về quanh phố
          Áo trắng em chiều nay qua ngõ
          Chẳng kịp nhìn vội khuất cuối đường đi.

CHÙM THƠ CŨ LỤC LẠI


Chùm  thơ cũ lục lại
                                      CHIỀU TRÊN SÔNG BA
                   Ơi con sông thẹn thò mùa gặp lại
                   Bờ xa cát lỡ níu gọi đôi bờ
                   Hàng dừa xanh tóc dài thiếu nữ
                   Thung thinh chiều hồn mở với không gian
                   Con đường xưa mòn đi trong nỗi nhớ
                   Bây giờ trở lại hâm nóng tình ta
                   Có mùa trăng vẹn tròn theo năm tháng
                   Cho thuyền về bến trước cơn bão xa
                                                23-06-2009
                             NGANG QUA CỔNG TRƯỜNG XƯA
                                                Tặng trường t.h.p.t.Nguyễn Huệ -tpTuy Hòa –PhúYên
                   Ngang qua cổng trường xưa
                   Lòng minh mang nỗi nhớ
                   Ký ức không đòi nợ
                   Chợt nhớ tuổi học trò
                   Hoa sữa chiều thưa nắng
                   Áo trắng em giờ đâu?
                   Đã thơm màu hoàng điệp
                   Hay đã gãy nhịp cầu ?
                   Bao năm mình còn vậy
                   Câu thơ tuổi học trò
                   Thương những trang giáo án
                   Chở thầy cô về đâu!
                   Ngang qua con đường cũ
                   Ngang qua cổng trường xưa
                   Thời gian không đứng đợi
                   Mình được thèm như xưa
                                      23-06-2009
                  

BÀI MỚI ĐẮNG

Truyện ngắn: BÊN CÁNH GÀ CHÁNH ĐIỆN _ NGUYỄN HẢI ĐĂNG

Bên cánh gà chánh điện phần 1 BÊN CÁNH GÀ CHÁNH ĐIỆN Xe dừng lại với tiếng xột xoạt trên mặt đường, như bao chuyến xe đã ghé qua từ thuở ...