Chủ Nhật, 10 tháng 11, 2024

THƠ LÊ HÀO PHÚ YÊN

❤️Viết về kí ức Tàu Không Số & Bến Vũng Rô thật khó! Mời bạn đọc và cảm nhận: 🌼MAI VÀNG TRÊN ĐỈNH NÚI ĐÁ BIA Nghe Chú Thạnh kể chuyện ngày nào tàu không số có mai vàng trên đỉnh mù sương Ngày ấy đạn găm như mưa đêm cú vọ săn mồi đèn pha loang loáng chiến sĩ ngụy trang xong tàu hàng lên núi cao ngắm cảnh Đá Bia sương phủ mờ mờ Trăng hạ huyền lung linh ca nước vối khói thuốc thành mây bay cành mai trên vai vừa hé nở súng ngửa cổ ngắm sao trời Đêm vuốt bàn chân vừa rớm máu gói ghém nụ cười tươi sau vành mũ tai bèo ngàn vì sao lấp lánh, bay theo những ánh nhìn hỏa châu lóe lên rồi tắt lịm chỉ còn những khuôn mặt sáng bừng trong đêm bầu trời đầy hoa cỏ Cành mai thắp lên niềm tin trên đỉnh núi nở ra từ ước vọng quê nghèo ... hoa vẫn xinh dù nhọc nhằn gian khổ trăng mọc lên từ mất mát đau thương Ngày ấy ... người đi, thành sóng biếc mai vàng còn nở trong tim (LH) 🌿TẢN MẠN VỀ MỘT CHUYẾN RA KHƠI Tàu cập vào Hòn Nưa lúc 10h sóng chầm chậm suy tư trời và nước yên bình anh nhìn sâu xuống mặt biển để thấy từng viên sỏi long lanh số phận Thủy triều em lên trong vắt không rửa sạch cho anh chút nào rong rêu bụi bặm còn vô số nỗi niềm chôn kín trong vỏ ốc vỏ sò sao em không biết ? Trải qua cả ngàn năm sóng mới hiểu thế nào là "mênh mông hữu hạn, quay đầu là bờ ..." Lòng tham không cần buông neo không cần bến đỗ chỉ có những giọt mồ hôi đôi khi là máu buông đầy biển khơi và những chú còng cứ lặng thầm xe hy vọng Ngày Mẹ Âu Cơ sinh con đau đớn cũng nhiều mà những hoài mong còn nhiều hơn nước biển rốn biển nơi đâu, rốn đảo nơi đâu, rốn em nơi đâu còn dấu vết cội nguồn ngàn năm hoang hoải sóng ...? 11h20 phút tàu nhổ neo đưa anh về Bãi Chùa thăm tàu không số sóng lặng thầm niềm đau sâu thẳm màu nước xanh trong như tâm hồn người thuở nào Em cứ buồn như biển khơi đừng ngại nước mắt cho ta làm người em hãy yêu nỗi lòng của đảo ...! Tình anh cập vào đất liền lúc 12h05 phút Bãi Môn là đây ngàn khơi xa rợp nắng quê em (LH) 🌺ĐÁ TRÊN THẠCH BI SƠN Chấp chới ánh vàng để biết mặt trời còn ngủ say bên kia sườn non đá nhấp nhô phận mình triệu năm còn thức Những mảng thời gian hóa thạch chồng chồng lên nhau mở lối sau ngàn gai góc là hoa mua nở đầy sau ngàn thông reo là vực thẳm Giang mùa này mọc dày hơn cỏ lác ? dũ dẻ và bù lặp cùng đơm quả vàng vàng không ranh giới nào vạch sẵn ... đát mọc lên từ khe đá buông xuống một tràng hạt từ bi rừng lâm râm kinh cầu Phủ đầy rêu xanh và dương xỉ từng tảng đá lặng nhìn bao phận đời trôi nhanh chìm khuất ... đá này là máu xương người mở cõi đá này là nỗi niềm chinh phu đá này là tình yêu, khát vọng lớp lớp trùng trùng vun cao thành ngọn núi Trên đỉnh núi là Thạch Bi hùng vĩ chữ viết còn trong mây nhắc về bổn phận người đời ... cúi đầu bên vách đá mới thấy sự bao la của hồn thiêng non nước (LH)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

BÀI MỚI ĐẮNG

Truyện ngắn: BÊN CÁNH GÀ CHÁNH ĐIỆN _ NGUYỄN HẢI ĐĂNG

Bên cánh gà chánh điện phần 1 BÊN CÁNH GÀ CHÁNH ĐIỆN Xe dừng lại với tiếng xột xoạt trên mặt đường, như bao chuyến xe đã ghé qua từ thuở ...