ĐÂU DỄ GÌ BỤI THỜI GIAN LÃNG QUÊN ?
Nhớ anh Nguyễn Sỹ Hào ( 1968- 1998)
Hồi ba năm cấp ba ở Tuy Hòa, mình gởi bài cộng tác khắp
nước. Anh Sỹ Hào biên tập tờ Sinh Viên nhà xuất bản Trẻ. Mình gởi bài cộng tác
tờ báo thông qua anh từ năm 1994- 1997. Báo không có nhuận bút . Mấy anh sinh
viên ra Tuy Hòa bán báo, gây quỹ học bổng cho sinh viên. Biết mình có bài đăng,
mấy anh tặng cho tờ báo vậy là vui rồi. Thỉnh thoảng đọc thơ anh đăng báo. Sinh
thời anh không xuất bản tập thơ riêng. Chỉ in chung bạn bè văn khoa tập Trăng
Văn Khoa.
Năm 1986 cả huyện Trần Văn Thời chỉ có hai người đậu đại học
TPHCM, trong đó có anh Nguyễn Sỹ Hào. Anh đâu trường ĐHTH nay là trường
KHXH&NV. Nhà nghèo vừa học anh vừa làm báo . Chủ xị mấy tờ Sinh Viên của
nhà xuất bản Trẻ. Nhà thơ Nguyễn Đăng Trình
giới thiệu nhà thơ trẻ Nguyễn Sỹ Hào số
đầu tiên tạp san Thời Văn do nhà thơ chủ biên. Tôi nhớ tựa đề bài thơ có tên :
Minh Hải Chiêu Mưa Bay năm 1995 . Năm 1998 tôi vào ĐHSPQN thì anh mất . Anh Hào
mất đi để lại tiếc thương cho gia đình , bạn bè và người yêu. Âu cũng là số
phận, tai nạn nghề nghiệp của nghề làm báo, của tuổi trẻ.
Năm 2003 đặt chân đến Sông Đốc, biết anh từng sống ở Sông
Đốc .tôi đến nhà thắp hương cho anh. Duyên tình cờ , biết được em anh Nguyễn Sỹ
Hào Kiệt một tâm hồn nghệ sỹ. Nhà thơ Quốc Sinh – Me Biển bút nhóm Vòm Me Xanh
của báo Mực Tím. Anh hiện đang sống ở Nha Trang –Khánh Hòa.
Năm 2017 anh ghé Sông Đốc . Anh tâm sự : anh học sau anh Hào
sáu khóa.khi anh mới bước chân vào giảng
đường thì anh HÀO đã ra trường và có tiếng
vang trên văn đàn.
Đám giỗ anh 28/5 al hàng năm . Nhớ đến anh tôi làm tặng anh
vài bài thơ. Chỉ để nhắc nhở một điều : có một nhà thơ tài hoa mệnh bạc từng
sống ở Sông Đốc.
Sông Đốc – Cà Mau 8/4/2023
THẠCH ĐÀ
NGƯỜI ĐI NHƯ NỐT NHẠC TRẦM
Ba mươi năm dương thế
Ngẩng đầu nhìn mây bay
Gặp nhau nơi cuối đất
Ly buồn chén rượu cay
Câu thơ không tiếng vọng
Không có ai đò đưa
Vẫn cơn mưa thuở trước
“ Minh Hải chiều mưa bay “
“ Trăng Văn Khoa” lặng lẽ
Người đi như nốt trầm
Ngắn dài âu phận số
Lấy gì đo trăm năm?
Giờ em ngồi trên sóng
Cửa biển chiều tháng Năm
Câu thơ như nốt nhạc
Lặng thầm trong vô âm
Sđ 7/10/2020
ĐÂU DỄ GÌ BỤI THỜI GIAN LÃNG QUÊN?
Chiều mưa nay tôi ngồi nhớ đến anh
Người đã đi xa nghìn
trùng
Đâu dễ gì bụi thời gian lãng quên?
Khi những câu mọc mầm thức dậy
Gương mặt thời gian phủ nhòa năm tháng
Trái tim lương thiện câu thơ hiền lành
Đâu phải cái gì cũng mong manh?
Khi con chữ đứng về phe nỗi đau thầm lặng
Bây giờ không còn anh
Nhưng tên anh còn ẩn ở phía sâu thế hệ kế tiếp
Riêng điều này tôi biết
Những câu thơ còn mãi với niềm tin
Sđ 14/10/2020
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét