Thứ Hai, 17 tháng 10, 2022

TRƯỜNG CA CỬA SÔNG ĐỐC - THƠ NGUYỄN NGỌC TÂN (KHANG QUỐC NGỌC )

 

 trường ca CỬA SÔNG ĐỐC

                                                                                        Nguyễn  Ngọc  Tân
                              Sớm mai mở tung  cửa gió                                            
                              Rạng đông nhảy nhót ùa vào                                               
                              Chưa kịp nói câu rửa mặt                                               
                              Nắng đã xin chìa hai tay… 
1.CẢM GIÁC CHUNG
Màn đêm giăng
Của bao ngày phơi tái
Gió nặng người quăng vãi những cơn ho
 
Bến nước đen
Trăng như bừng sáng
Người người đùn lên như những luống cày
 
Trăng phơi sương
Nụ cười phơi nắng
Lấp lánh da nâu loang loáng lưng trần
 
Người đâu đến
Cõng trên mình câu hát
Ngật ngưỡng vùi trong nhạc ráp lô xô
 
Người mặt sóng
Bước về say mặt đất
Con cá buồn lặng lẽ đáy sông
 
Người như lúa lũ
Lóp ngóp bơi tìm bờ văn hóa
Tín ngưỡng về nắng đỏ Lăng Ông
 
Tìm chưa thấy
Nơi con em gắp chữ
Lấp ló gần xa đâu đó mái trường…
 
Trường hay bến
Cái nơi ồn ào mua bán?
Thầy cô giáo mà tưởng doanh nhân!
 
Cửa biển gió
Mặt sông vỡ ra thành li ti sóng
Xua mặt trời ra tận phía cửa sông
 
Người chen lấn
Mánh lới đùn như rác
Mỗi dáng người là mỗi dáng xin cho…
                                                            
2.ÁM ẢNH
Lũ trẻ bây giờ
                    xanh mỏ đỏ môi
Vi tính ngập tràn trong bộ nhớ
Ngồi học chữ ghét văn với sử
Chát cho bạn bè một lúc mở ba file…
Ngồi trong lớp
                     có khi gia đình
                                           phải mướn bằng tiền mặt
Cha mẹ gửi con vào trường học
San bớt phần gánh nặng âu lo…
(Bạn nghe đừng giận!
Thôi thì đành vậy)
 
Tụi mình hội ngộ nơi đây
Nhấp nhô quê hương tứ xứ
Mặt ửng vàng câu hát
Nhấp nhỉnh cười bì chữ trên vai…
 
Bao quanh lớp lớp làng chài
Phần đông là đàn bà con gái
Lũ trẻ đông như trấu vãi
Bọn nhỏ thụt ló đôi mắt thòi lòi
Đầu chờ dờ như bầy cá rô tháng cạn
Mắt đứa nào cũng mở to ngơ ngác
Đôi bắp chân bóng đen lên đóng vẩy
Tuổi thơ ám phèn
Nét chữ
          Ngả nghiêng
                           Đọng đầy
                                         Bùn đất
Chẳng biết sợ đâu
                          Có con chữ
                                          Rớt xuống
                                                         Cong lưng…
 
Cha chúng vác tháng ngày chạy ra biển
Dắt yêu thương theo những chuyến đi dài
Số phận thả neo trên mui tàu đánh cá
Mỗi tháng một lần
Cứ gần tàn mùa trăng
Cả làng chài lại níu nhau vào hồi hộp
Cùng căng mắt lao ra cửa biển
Hóng người về
Phố ngược lưng
                     Người ngược mắt
Mong ngóng đánh đu
                             trên mặt biển
                                                phập phù…
 
Ngõ phố gác chân
Ngư phủ về gác tiếng
Ướp mặn câu đợi chờ
 
Nắng vàng đơm nụ
Lổn nhổn quanh bờ tường
Đọng vũng mùi cá ươn…


                                                                  
3.CỬA SÔNG
Con tàu vẫy tay từ giã đất liền
Rồi lẫn vào nơi trắng trời và biển
Bỏ lại sau lưng
bến chờ
nghiêng nghiêng vàng con mắt phố
 
Sông Đốc mênh mông
Mịt mờ sương khói
Ngụp lặn nỗi mong
                                    ngún lụn  
                                                    chiều chiều

Chợt lấp lóa
                  tàu về
                            loang loáng trăng sao
Người và chợ tròm trèm say vũ điệu
Đất ì ạch thương cửa biển thở phều phào…
 
Tung hứng niềm vui
                                   và xì xoạt gặp nhau
Ngư phủ dốc rượu ào ào như sóng biển
Rưng rức mắt
                      rực trong đêm…
                                               
Thị trấn ngả nghiêng
Những trái tim loạn nhịp
Mở toang cửa nhạc điên cuồng
Gõ điệu thức bơi trong đêm tình ảo
Vô lum xả ga bập bùng khuya nhảy nhót
Rất nhiều người chỉ thấy ta là hiển hiện…
Thị trấn bung mình trong ánh điện xập xòa
 
 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

BÀI MỚI ĐẮNG

Truyện ngắn: BÊN CÁNH GÀ CHÁNH ĐIỆN _ NGUYỄN HẢI ĐĂNG

Bên cánh gà chánh điện phần 1 BÊN CÁNH GÀ CHÁNH ĐIỆN Xe dừng lại với tiếng xột xoạt trên mặt đường, như bao chuyến xe đã ghé qua từ thuở ...