THƠ TRẦN VĂN LAN:
GIỌNG LÁ GIỌNG HOA ĐẴM TÌNH ĐẤT NƯỚC
Nhà thơ Trần Văn Lan sinh 1943 ở Tuy An. Ông là
nhà thơ của đất Phú Yên . ông đã xuất bản ba tập thơ : câu thơ bám víu lưng
đèo, mở ra một bề gió, sông Ba mùa nhan sắc. Trần
Văn Lan nói như nhà phê bình Chu Văn Sơn là tạng “sống thơ”. Ông sống kỹ lưỡng ,
tinh tế, khiêm hạ, vị tha. Tôi học ở ông cách sống rất nhiều . Chính vì thế thơ
Trần Văn Lan nhẹ nhàng , sâu sắc, tài hoa , không đại ngôn mà thủ thỉ, tâm tình
giộng lá, giọng hoa đẵm tình đất nước .
Nhà thơ Trần Văn Lan
thuở nhỏ ở chùa. Lớn lên ông dạy học. và cuối cùng làm bác sĩ nha khoa đến khi
nghỉ hưu. Ở tuổi 80, ông đi nhiều và tìm cảm hứng làm thơ, khoay khỏa tuổi già.
Mà thơ ông không phải là thơ dưỡng sinh như ta nghĩ. Ông chau truốt từ ngữ, cấu
tứ , tìm tồi câu thơ tài hoa, Ông quan niệm như người xưa: “nghề chơi cũng lắm công
phu”. Ông sinh ra ở An Mỹ - Tuy An . Ông tôn vinh vẻ đẹp Bàu Súng quê
nhà.
BÀU SÚNG VẪN RA HOA (trích)
Tuổi thơ tôi chật cả làng. An Mỹ
Con dế mèn hát dọc luỹ xanh tre
Đom đóm cháy học trò trong túi áo
Bắt ve ve ngỡ nắm được mùa hè.
Em thầm lớn cho ai thầm mơ ước
Mười năm xa, ta trở lại quê nhà
Đời không trách ta là người chạy trốn
Nên ngọt ngào Bàu Súng vẫn ra hoa.
Đây là thơ ông viết
về Cà Mau.
CÓ MỘT DÒNG SÔNG
VIẾT LÊN TIỂU THUYẾT
Về Đất Mũi, lật dòng sông tiểu thuyết
Ta mang trong người vĩ tuyến 13
Ngỡ Đèo Cả, Sông Ba xanh biếc
Đâu có ngờ Sông Đốc cũng phù sa.
U Mình Hạ như biết cười biết hát
Bãi đước, rừng tràm dang tay, dang chân
Cái Nước, Đầm Dơi chim bay như rải giấy
Gọi ta về đi chợ nổi Năm Căn.
Gọi ta về yêu rừng cây ngập mặn
Yêu Cái Tàu, Hòn Đá Bạc - hoang sơ.
Đây là thơ ông viết
về Cần Thơ
ĐI CHỢ NỔI CÁI RĂNG
Ta về chợ nổi Cái Răng
Thuyền em xé nát mảnh trăng khuya rồi
Lục bình trôi - em cũng trôi
Chia ta một nửa chợ đời - phất phơ
Bến Ninh Kiều nhớ lắm cơ
Người đi bỏ lại chút hờ hững xưa
Gỡ giùm ta - một lá bùa
Áo bà ba - vắng mấy mùa, sông ơi
Đêm Tây Đô trăng rụng rồi
Đàn ai so phím - ta người đứt dây !
Đây là thơ ông viết
về An Giang
VỀ CHÂU ĐỐC
BÁN THỐT NỐT
Trái thốt nốt - 5 ngàn một trái
Đứng nơi này ta vói tới Nam Vang
Nước thốt nốt - 10 ngàn một xị
Ta nghêu ngao “ca khúc da vàng”.
Về Châu Đốc ta để dành cơn khát
Nặng lòng người bởi chín nhánh phù sa
Tịnh Biên ơi, ngậm ngùi trang sử Việt
Mà Sông Tiền, Sông Hậu mải mê ta.
Đường thốt nốt - 60 ngàn một ký
An Giang ơi, ngọt lịm giọng Châu Thành.
Đây là thơ ông viết
về Phú Yên.
NGƯỜI ĐI MÓT BIỂN (2)
Gặp người đi mót biển
Con hến vàng trầm ngâm
Trăng - thủy triều hấp dẫn
Con hến vàng thảo thơm.
Những bàn tay đãi nắng
Vớt mặt trời phơi sương.
Thương người không dám ngỏ
Sợ Sông Ba động lòng
Thương người không dám hỏi
Biển giấu buồn - mênh mông.
Thơ ông viết về
người chị trông gia đình.
TRẦN THỊ ÁNH
(Vu Lan nhớ chị)
…
Em nhớ đêm rằm giã gạo
Anh Năm làm rể chị buồn
Khô héo môi hồng chị khóc
Nát lòng hạt tấm đôi vuông
Áo không qua đầu khi mặc
Họ về bỏ chị nhà trai
Con gái mười hai bến nước
Buông thuyền ai biết ngày mai
Chiều chiều em ra ngóng chị
Không về cỏ phủ vườn rau
Mẹ ra nhà sau khóc vụng
Dây trầu có quấn hàng cau ?!
Đây là thơ ông viết
về mẹ.
B I Ể N M Ẹ
Cuối tầm mắt biển quê còn sóng gió
Thắc thỏm lòng nhìn mây khói run run
Dựa vào núi giật mình nghe núi lở
Biển có mòn từng cơn bão xâm lăng
Con “mắt bão” mịt mù trong cơn bão
Ai đang bơi trên số phận con người
Cuối tầm mắt biển quê còn thao thức
Mẹ để dành hạt “muối sọ” thương cha.
Bác Lan dạy tôi:
cháu là thơ đừng dính dáng chính trị. Dù dạy học hay bây giờ chạy xe ôm, tôi
vẫn nhớ lời dạy đó. Thơ của bác Lan là “nghệ thuật vị nghệ thuật”. thơ bác báo
chí dễ đăng, vì không đụng đến chính trị , chính em . Học theo bác thơ tôi cũng
vì đời sống, xuất phát từ đời sống, không chính trị chính em. Thơ bác gọt giũa
cái tôi , cái bãn ngã, cái hớ hênh, cái dễ bị chụp mũ, nói chung tai nạn do chữ
nghĩa gây ra.
Tập câu thơ bám víu
lưng đèo là tập thơ đầu tay của nhà thơ Trần Văn Lan. Giọng hoa, giọng lá hiền
lành. Lóe sáng tài hoa thi tập. Tập mở ra một bề gió phong cách ổn định. Riêng
tôi tôi thích Tập Sông Ba mùa nhan sắc, hay và giọng riêng. Thơ Trần Văn Lan
nhẹ nhàng, thủ thỉ, tâm tình, không ta đây cao ngạo, lớn lối làm phách mà tinh
tế , tài hoa. Ông “sống thơ” trong đời,
nên ‘sông thơ’ trong thơ . Mà nối như Chu Văn Sơn người làm thơ nhiều người “sống
thơ” mấy ai!
Ở trong tập thơ mở ra một bề gió tôi đã viết về
thơ Trần Văn Lan như sau:
Tôi định viết mục đọc sách của
ông Trần Văn Lan nhưng chưa có dịp viết. vì tập thơ cứ được các em chuyền tay
đọc, vây quanh một câu hỏi : của ai viết dễ thương vậy hén! Tôi nói của một
người đồng hương của tôi. Ông làm nghề nha tá. Đọc thơ ông tôi không thấy một
con vi trùng nào cả, hay một bệnh liên quan về răng. Đọc thơ ông như nhìn thấy
một cô gái có nụ cười đẹp chứ không phải mắc bệnh nha chu. Chính vì thế, thơ
Trần Văn Lan dễ thương, gần gũi, giải tỏa trước hết cho ông sau đó cho ta.
Trong “ca dao lấy chồng” tôi bắt gặp cái mông lung trong câu thơ”:chị ra lấy
chồng giăng ngang câu hát “. Không biết nỗi niềm gì lơ lững ở đây? Hay ở trong
“mở ra một bề gió” câu chữ sang trọng nhưng để hiểu , để giải mã thì ta tắc tị.
mở ra một bề gió là mở ra bề gì đây? Chiều tâm tư, cảm xúc, chiêm nghiệm…hay
những chiều còn lại.riêng tư trong niềm vắng
Cũng giông bão bao tình
Nón che khuôn mặt ngày
Mở ra một bề gió”
Ông viết về Đà Lạt, thành phố Hồ Chí Minh, về các nhà thơ thời trước cũng nhạt
nhẽo bình thường. bởi vì có quá nhiều người viết quá hay. Đọc thơ ông, nếu đọng
lại ở tôi một chút nào đó. Chính là một góc Hòa Đa (Tuy An) tiềm ẩn trong tiềm
thức thơ ông. Nó lung linh với gầu sòng, chợ quê, bông lựu, rau muống, giếng
chung , tình quê trắc trở gái quê dịu dàng. Tôi như mường tượng ra một buổi chợ
quê ở Phú Yên, mà lâu rồi không còn dịp gặp.
“con tép con tôm chưa kịp lớn
Quả cà trái ớt nỗi vân tươi
Mùa đi ra chợ còn non tháng
Khuya khoắt cũng đầy một sớm mai”
( Báo Kiến thức gia đình 2005 đọc sách phê bình )
Nhà thơ Trần Văn Lan nói : ai
mất cháu cũng làm thơ, tổng kết một đời thơ, viết thật mà hay. Như Lê Anh mất
có bài cửa biển có nhà thơ, nghe giọng cười nhớ Lê Anh .
Trần Cao Trí mất có bài thơ coi
như Suối Bạc lạc loài Củng Sơn. Nguyễn Trọng Tạo có bài sự sống quý hơn những
câu thơ …cháu viết một bài về bác, để bác đọc lúc bác còn sống đây!
Thì đây là niềm riêng của cháu
gởi đến bác – nhà thơ Trần Văn Lan. Gởi niềm riêng này từ tận cùng đất Mũi đến
nhà thơ, anh em văn nghệ sỹ Phú Yên: thơ Trần Văn Lan giọng lá, giong hoa đẵm
tình đất nước
Sđ 6/10/2022
Thạch đà
(hồ thanh ngân )
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét