Thứ Hai, 31 tháng 10, 2022

CHÙM THƠ TẶNG THẠCH ĐÀ - HỒ THANH NGÂN CỦA NGUYỄN MAI PHÚ YÊN ( NGUYỄN THÀNH HIÊN )

 CHÙM THƠ TỨ TUYỆT

Của Nguyễn Mai Phú Yên (Nguyễn Thành Hiên)Gửi tặng nhà thơ Thạch Đà (Hồ Thanh Ngân) CÀ MAU.
T Ô I VÀ. E M.
Tôi và em đi cùng một hướng
Cùng đi vê một phía trời Nam
Tôi làm thơ chút nghĩa tình gởi lại
Em làm thơ bao la với nỗi niềm...
Đ I. X A
Quê tiễn ta đi cùng về một phía
Tôi dừng chân gần "HÒN NGỌC " nhớ xưa
Em trôi mãi, trôi mãi cuói trời đất Mũi
Dâng nguồn thơ như nước mưa mùa...
T R Ù N G. P H Ù N G.
Ở nơi này biển vẫn mênh mong,sóng vẫn chập chùng
Có nhớ Phú Yên mùa gió cát
Đi về đâu?ở đâu? Người lưu lạc
Trùng phùng có hẹn đến kiếp sau...
N H Ớ C Ố H Ư Ơ N G
Cũng nhà cũng gọi trời quê
Mà thương nhớ cứ quẩn vè cố hương
Ai bày chị cuộc "Hí Trường"
Cho người phương ây quẩn vương bên này...
K H Ơ I. D Ò N G.
Cuộc đời nghĩ sống bao lâu
Bon chen mòn gối cửa "Hầu" chờ mong
Ta đi tìm đất khơi dòng
Trăm năm còn có chút công với đời...
TP Thuận An, ngày 31-10-2022.

Thứ Tư, 26 tháng 10, 2022

CHUYỆN VỀ NGƯỜI SÁNG TÁC BÀI HÁT "NẪU CA" - NGUYỄN ĐẮC HOA

 CHUYỆN VỀ NGƯỜI SÁNG TÁC BÀI HÁT “NẪU CA”

(Tức bài hát Than thân trách phận).
Bài in trong tập Tản Văn và Truyện ngắn Làng tôi của Nhà xuất bản Hội nhà văn Việt Nam năm 2010.
Trưa nay, ngồi nhậu với cháu Hồ Thanh Ngân, người Tuy Hòa, Phú Yên, nhưng đang dạy học ở tít nơi tận cùng của tổ quốc, mũi Cà Mau. Nay cháu nghỉ hè về quê thăm nhà, rồi tranh thủ lại cơ quan thăm tôi. Chú cháu lâu ngày gặp nhau, chẳng lẽ nói suông ? Vì cháu cũng là người sáng tác thơ văn, nên tôi tuy cữ nhậu mấy năm nay rồi, nhưng gặp cháu buộc phải tiếp cháu bằng rượu hay chí ít cũng là bia. Thế là chú cháu tôi kéo nhau đến quán “Tam sung sung” (tức là cái quán có món đặc sản Tam sung sung, gồm ba lọai ăn vào sung sức cường dương) ở cuối đường Lê Trung Kiên, thành phố Tuy Hòa. Uống được vài ly, tôi ngẫu hứng rêu rao mấy câu của bài hát “Nẫu ca”, tức là bài hát “Than thân trách phận”. Nghe giai điệu cà giật, cà giật với cái giọng Tuy Hòa rặt của tôi, cháu Ngân mới nhắc. Chú Nguyễn Xuân Hòang ở Huế (Nguyễn Xuân Hòang mất rồi) có viết một bài đăng các báo, trong đó có đọan nói chú Đắc Hoa hát bài “ Nẫu ca” hay. Tôi nói: Ừ thằng đó lắm tài, nhưng mệnh yểu. Tội quá. Nó viết bài đó là một lần nó đi cùng đòan thăm quan ở cơ quan nó, hồi nó còn công tác ở Đài phát thanh truyền hình Huế, ghé lại Phú Yên nghỉ một đêm. Đêm đó, bọn mình dắt nó lên Núi Nhạn ở Tuy Hòa uống rượu, sần sần mình hát bài đó đấy. Có lẽ nó là người ngòai tỉnh, nên khi nghe cái giọng rè rè đất Phú của mình nó hợp cái lỗ nhĩ, nên khen hay đó thôi. Chứ bài hát này, nhiều tay ở Tuy Hòa hát hay lắm. Mình chẳng là cái đinh gì đâu. Nghe tôi nói thế, cháu Ngân cứ nói: Dẫy na chú ! Dẫy na chú! Mấy chú đó hát bài này hay bằng Hòai Linh không? Tôi nói Hòai Linh làm sao hát giọng Tuy Hòa bằng mấy chú đó.
Cháu Ngân hỏi tôi: Chú Đắc Hoa có biết ai đã sáng tác bài Nẫu ca không ? Tôi nói : Biết chớ ! Chẳng những biết, mà lúc người đó còn sống, chú thường nhậu nhẹt với người đó nữa đấy. Cháu Ngân lại hỏi : Ai vậy chú Hoa ? Tôi trả lời đó là chú Nguyễn Hữu Ninh. Quê của chú ở xã Hòa Hiệp Trung huyện Đông Hòa, tỉnh Phú Yên. Chú đó mất nay cũng được ba bốn năm gì rồi. Chú mất do mắc bệnh hiểm nghèo. Nói đến đây, tự dưng tôi bỗng nhớ đến cái thời tôi và Nguyễn Hữu Ninh hay nhậu nhẹt, hát hò đầu đường, xó chợ, nửa đêm gà gáy. Nhớ nhất là cái lần, Nguyễn Hữu Ninh đến khu tập thể của Đài phát thanh Phú Yên ở 17 Phan Đình Phùng thành phố Tuy Hòa, ăn chơi nhậu nhẹt, ca hát đến gần một giờ sáng, khi mọi người chuẩn bị tan đàn, thì Nguyễn Hữu Ninh một hai cũng đòi về. Nghiệt nỗi giờ này, người bảo vệ khu tập thể Đài phát thanh Phú Yên đã ngáy như sấm. Cổng ra vào thì ông ta đã đóng kín và khóa cứng ngắc. Tôi kêu hòai nhưng người bảo vệ không dậy mở cửa. Do vậy, tôi bảo Nguyễn Hữu Ninh : Thôi anh ở lại đây ngủ, sáng hãy về. Nguyễn Hữu Ninh trả lời: Không được: Tao phải về! Tao phải về! Vừa nói anh ta vừa leo lên cổng để ra bên ngòai đi về. Vì anh uống rượu đã ngà ngà say, nên tôi sợ anh té xuống đất thì gay go to. Vì vậy, tôi vội vàng đập cửa gọi ông bảo vệ dậy mở cửa cho anh về. Nửa đêm mà đập cửa ầm ầm, kêu la inh ỏi, nên mọi người trong khu tập thể đều thức dậy. Lúc này ai cũng nhìn chúng tôi bằng cặp mắt căm phẫn vì phá giấc ngủ của họ. Có người không kìm được tức giận, nên chửi thẳng mặt chúng tôi. Mấy ông nửa đêm gà gáy mà rượu chè say sưa không cho ai ngủ là cái làm sao? Là cái làm sao? Họ vừa nói vừa giơ nắm đấm trước mặt chúng tôi. Lúc này tôi chỉ biết nói hai chữ: Xin lỗi và xin lỗi. Có lẽ ông bảo vệ cũng muốn tống khứ chúng tôi ra khỏi khu tập thể càng nhanh càng tốt, nên ông ta vội vàng lấy chìa khóa mở cổng. Mừng húm, tôi và Nguyễn Hữu Ninh dắt xe khỏi cổng. Vì Nguyễn Hữu Ninh say quá, tôi sợ anh ta đi đường không biết có an tòan không, nên anh ta chạy xe trước, tôi chạy xe theo sau. Đi mãi đến phi trường Đông Tác ở phường Phú Lâm, cũng gần đến nhà của anh rồi, thấy anh đi xe an tòan, tôi mới quay xe về nhà. Lúc này đâu khoảng hai ba giờ sáng, mà đi về một mình nên tôi sợ ma quá trời. Có đọan đường tôi sợ ma đến nỗi hai tay run cầm cập lái xe không được. Nhưng nhờ có đèn xe máy nên tôi cũng liều chạy về đến nhà.
Một kỉ niệm khác là, có một hôm tôi đến chơi nhà Nguyên Đạt (người thổi sáo có tiếng ở thành phố Tuy Hoa) thì gặp Nguyễn Hữu Ninh ở đó. Ba chúng tôi ngồi nói chuyện trên trời dưới biển một lúc, thì kéo nhau ra quán Bò gân ở góc đường Lê Thành Phương- Nguyễn Huệ thành phố Tuy Hòa. Nhậu vừa đúng mỗi người một xị thì tôi đã rân rân, nên nói: Chà bữa nay gặp tác giả bài Nẫu ca, mà không hát là không được đâu đấy. Thôi tôi xin phép cả bàn làm mấy câu cho có phong trào nghen! Nghe tôi nói, Nguyên Đạt đồng ý liền. Ô ke! Đề nghị Đắc Hoa hát đi! Vừa nói Nguyên Đạt đi tìm xoang chảo để gõ nhịp cho tôi hát. Khi tôi cất cái giọng đầy chất men và rặt Tuy Hòa hát bài Nẫu ca, thì Nguyễn Hữu Ninh cũng tìm chén nỉa gõ nhịp lách cách. Nhờ có dàn nhạc xoang chảo chén nỉa, mà tôi có khí thế hát cũng có hồn. Một ông khách ngồi bàn bên cạnh nói với tôi: Chú mày phải tìm cái bị và cây gậy nữa mới hợp. Ý ông ta nói, tôi giống người hát rong đi ăn xin nên phải có cây gậy, cái bị. Một ông khách khác cũng ngồi bàn kề đó thì khen tôi hát hay. Miệng ông ta bis bis liên hồi. Có lẽ ông ta cũng quá sần. Hát bài Nẫu ca mấy lượt theo yêu cầu, tôi có đà nên hát thêm mấy bài nhạc vàng phục vụ quí khách như: Sương trắng miền quê ngọai, Phố đếm… Hát uống rồi nói, thế mà thời gian qua nhanh quá. Đã mười giờ đêm. Tôi thấy Nguyễn Hữu Ninh có vẻ mệt mỏi, nên nói: Anh Ninh! Tối nay nên ngủ lại ở thành phố, không về nhà làm gì. Nghe tôi nói vậy, Nguyễn Hữu Ninh trả lời: Không! Anh phải về thôi em! Anh phải về thôi em! Tôi nói: Nếu anh về thì chúng ta tạm dừng uống lúc này. Mọi người đồng ý. Hôm đó tôi có việc ở thành phố, nên không đưa anh Ninh về nhà được. Tuy nhiên, đêm đó anh về nhà an tòan. Mấy hôm sau anh ghé nhà tôi chơi, hỏi anh tôi mới biết : Nguyễn Hữu Ninh, nếu đi chơi gần, cho dù là nửa đêm gà gáy thì anh cũng về nhà, không bao giờ ngủ đêm nhà của ai. Đây cũng là một thói quen vừa hay vừa dở.
Tôi xin giới thiệu lời bài hát “Nẫu ca” hay còn gọi: THAN THÂN TRÁCH PHẬN do Nguyễn Hữu Ninh sáng tác
Thân trách thân nè, thân sao mà lận đận.
Mình trách mình nè, số phận chớ sao hẩm hiu.
Bởi thân tui, tui cực khổ tui eo nghèo,
Nên zợ tui nó không ở nữa mà nó theo (cái) nẫu rầu.
Em ơi chớ bây giờ mà em ở nơi đâu ?
Để cho anh, anh trông đứng nữa trông ngầu, rầu canh khuya.
Chớ hầu nào qua Phú Lễ ăn ẩu chua,
Xuống Đại Lãnh uống nước ngọt,
Chớ qua Hòn Chùa ăn mực nang,
Chớ bây giờ em không ngỡ, em không ngàng,
Đến chồng nghèo, nó cực khổ, mà gian nan, nó cơ hàn.
Hầu nào em thất nghiệp, em đi lang thang,
Chớ anh thấy em nữa tậu nghiệp,
mà anh di mang, anh nuôi rày.
Hầu nào em bán nước đá, rầu anh đi may.
Hai đứa mình nè chung sống không biết ngày, rồi mai sau.
Chớ hầu nào em bắt ốc, mà anh hái rau.
Chớ bây giờ em để lại mấu sầu cho qua.
Hầu nào, trái chuối chín cũng cắn làm ba,
Trái cam tươi cũng cắn làm bốn, nữa trái cà cũng cắn làm năm.
Chớ bây giờ, em lấy nẫu em ăn nằm,
Em bỏ qua, qua hiu quạnh, mà
suốt năm canh qua một mình.
Anh bây giờ, khóe mắt mà cứ rưng rưng,
Giọt lệ sầu, giọt lệ thảm nước trong mình nó tuôn ra.
Anh bây giờ, như con cuốc nó kêu tu qua.
Nó lẻ đâu, nó lẻ bạn. Ôi chú cha, là buồn . Ôi chú cha là buồn ./.
Tuy Hòa ngày 30/6/2009

Thứ Ba, 18 tháng 10, 2022

CHÙM THƠ VỀ CON - PHẠM NGỌC THÁI

  CHÙM THƠ VỀ CON – PHẠM NGỌC THÁI

                               (Trích trong tập “Cha khóc con”, 2020)

 
    
 Phạm Ngọc Bảo
   
   (7.3.1992 - 22.7.2019)

           THẾ LÀ HÀ NỘI VẮNG CON
 
Cha nhìn phố. Một sáng mùa đông chớm
Sương đêm còn vương vấn những cành cây
Người và xe rộn rã bước sang ngày
Không có con, cha ngồi trong quạnh quẽ
 
Biết đau thương làm khổ lòng con trẻ
Gượng vui nhưng cười được đâu con
Cha cũng chết rồi, Con ạ! Giữa thế gian
Linh hồn đang ở thiên đàng, bên con đó.
 
Hồ Tây sớm nay màn sương bay trắng xóa
Mặt nước chưa xanh, chỉ tăm cá sủi lên
Chẳng nhìn thấy khoảng trời trong
Mây lãng du bay vào miền vô cực
 
Bóng trẻ còn đâu đây quấn quít
Cha con mình hạnh phúc dạo bên nhau
Vẩn vơ mơ mộng giữa trời cao
Viết những dòng thơ ngợi ca cuộc sống.
 
Chỉ thiếu mình con thôi...
Đứng giữa Hà Thành hoang vu như mộ vắng
Cha gượng sống đây. Biết trụ nổi hay chăng?
Sợ không qua... còn bao chuyện dở dang
Thân già héo đau con, đất trời cùng tan hết.
 
Chả cách nào có thể còn gỡ được?
Con đi... đem cả hồn cha sống theo rồi
Giờ đến cuối cuộc đời
Giành viết “thơ khóc” mang con vào vĩnh cửu.
 
Ôi, Hà Nội!
Hồ Gươm, Tháp Rùa với hàng sấu buông bốn mùa dan díu
Người có buồn khi vắng bóng con tôi?
Xin gửi lời chia tay. Cùng con, tôi cũng đi rồi
Chỉ còn dấu quê hương trong miền xanh ký ức.


                                          5.8.2019

 

       CHUYỆN VỀ HAI NGÔI MỘ
            CHA CON MAI SAU
 
Gió vi vút ngàn năm thổi vọng
Khói sương chiều quấn quít bay đưa
Kể rằng: Ngày xửa ngày xưa
Có hai cha con nhà thơ, hồi còn sống...
 
*
 
Trời Hà Nội. Cha hay dắt con ra Hồ Tây chơi lắm
Vọng bên chùa Trấn Quốc tiếng nam-mô
Qua bốn mùa, ngày tháng thoi đưa
Đứa bé lớn khôn rồi trở thành sinh viên, thạc sỹ
 
Hai thế hệ ở trong cùng thế kỷ
Người cha dần cũng già đi
Con lại đỡ cha, chăm sóc sớm khuya
Nam mô a di đà Phật!
 
Nghĩa phụ tử trên dòng sông nước Việt
Bóng trời Nam in dấu ngày đêm
Mây bay, gió thổi triền miên
Tình cha con mãi thiêng liêng sống còn.
 
Bỗng một hôm bão giông, sấm sét
Cắt người con ra khỏi người cha
Lá vàng thì vẫn còn kia
Đầu xanh đã bỏ, chia ly trọn đời.
 
Nỗi đau uất rụng rời trời, đất
Vì khóc con, cha ngất nhiều phen
Hận đời, giận cả địa thiên
Đã sinh thượng đế, sao còn ác tâm?
 
Người cha những kêu Quan Âm, Phật Tổ
Giúp một tay nâng đỡ sinh linh
Dù không cứu được đứa con
Thì xin Người đón về trên niết-bàn.
 
Người cha thề ra tay hay bút     
Viết đoản thiên tuyệt tác lưu danh
Con mình vào với sử xanh
Bao giờ non nước tan tành mới tan
 
Một đời đã dọc ngang thi phú
Hẹn về bên Hàn Mặc Tử, Nguyễn Du
Miếu thờ tôi ở thiên thu
Mong hậu thế cho con thơ cùng vào.
 
Vài lời trăng trối trời cao
Nay xin để lại rồi chào, tôi đi...
Xác người cũng chẳng còn chi
Gió đưa đôi mộ vu vi vọng hồn
 
"Tình cha như núi Thái Sơn
Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra"...

 
                        2019
                   Cha Phạm Ngọc Thá

Thứ Hai, 17 tháng 10, 2022

TRƯỜNG CA CỬA SÔNG ĐỐC - THƠ NGUYỄN NGỌC TÂN (KHANG QUỐC NGỌC )

 

 trường ca CỬA SÔNG ĐỐC

                                                                                        Nguyễn  Ngọc  Tân
                              Sớm mai mở tung  cửa gió                                            
                              Rạng đông nhảy nhót ùa vào                                               
                              Chưa kịp nói câu rửa mặt                                               
                              Nắng đã xin chìa hai tay… 
1.CẢM GIÁC CHUNG
Màn đêm giăng
Của bao ngày phơi tái
Gió nặng người quăng vãi những cơn ho
 
Bến nước đen
Trăng như bừng sáng
Người người đùn lên như những luống cày
 
Trăng phơi sương
Nụ cười phơi nắng
Lấp lánh da nâu loang loáng lưng trần
 
Người đâu đến
Cõng trên mình câu hát
Ngật ngưỡng vùi trong nhạc ráp lô xô
 
Người mặt sóng
Bước về say mặt đất
Con cá buồn lặng lẽ đáy sông
 
Người như lúa lũ
Lóp ngóp bơi tìm bờ văn hóa
Tín ngưỡng về nắng đỏ Lăng Ông
 
Tìm chưa thấy
Nơi con em gắp chữ
Lấp ló gần xa đâu đó mái trường…
 
Trường hay bến
Cái nơi ồn ào mua bán?
Thầy cô giáo mà tưởng doanh nhân!
 
Cửa biển gió
Mặt sông vỡ ra thành li ti sóng
Xua mặt trời ra tận phía cửa sông
 
Người chen lấn
Mánh lới đùn như rác
Mỗi dáng người là mỗi dáng xin cho…
                                                            
2.ÁM ẢNH
Lũ trẻ bây giờ
                    xanh mỏ đỏ môi
Vi tính ngập tràn trong bộ nhớ
Ngồi học chữ ghét văn với sử
Chát cho bạn bè một lúc mở ba file…
Ngồi trong lớp
                     có khi gia đình
                                           phải mướn bằng tiền mặt
Cha mẹ gửi con vào trường học
San bớt phần gánh nặng âu lo…
(Bạn nghe đừng giận!
Thôi thì đành vậy)
 
Tụi mình hội ngộ nơi đây
Nhấp nhô quê hương tứ xứ
Mặt ửng vàng câu hát
Nhấp nhỉnh cười bì chữ trên vai…
 
Bao quanh lớp lớp làng chài
Phần đông là đàn bà con gái
Lũ trẻ đông như trấu vãi
Bọn nhỏ thụt ló đôi mắt thòi lòi
Đầu chờ dờ như bầy cá rô tháng cạn
Mắt đứa nào cũng mở to ngơ ngác
Đôi bắp chân bóng đen lên đóng vẩy
Tuổi thơ ám phèn
Nét chữ
          Ngả nghiêng
                           Đọng đầy
                                         Bùn đất
Chẳng biết sợ đâu
                          Có con chữ
                                          Rớt xuống
                                                         Cong lưng…
 
Cha chúng vác tháng ngày chạy ra biển
Dắt yêu thương theo những chuyến đi dài
Số phận thả neo trên mui tàu đánh cá
Mỗi tháng một lần
Cứ gần tàn mùa trăng
Cả làng chài lại níu nhau vào hồi hộp
Cùng căng mắt lao ra cửa biển
Hóng người về
Phố ngược lưng
                     Người ngược mắt
Mong ngóng đánh đu
                             trên mặt biển
                                                phập phù…
 
Ngõ phố gác chân
Ngư phủ về gác tiếng
Ướp mặn câu đợi chờ
 
Nắng vàng đơm nụ
Lổn nhổn quanh bờ tường
Đọng vũng mùi cá ươn…


                                                                  
3.CỬA SÔNG
Con tàu vẫy tay từ giã đất liền
Rồi lẫn vào nơi trắng trời và biển
Bỏ lại sau lưng
bến chờ
nghiêng nghiêng vàng con mắt phố
 
Sông Đốc mênh mông
Mịt mờ sương khói
Ngụp lặn nỗi mong
                                    ngún lụn  
                                                    chiều chiều

Chợt lấp lóa
                  tàu về
                            loang loáng trăng sao
Người và chợ tròm trèm say vũ điệu
Đất ì ạch thương cửa biển thở phều phào…
 
Tung hứng niềm vui
                                   và xì xoạt gặp nhau
Ngư phủ dốc rượu ào ào như sóng biển
Rưng rức mắt
                      rực trong đêm…
                                               
Thị trấn ngả nghiêng
Những trái tim loạn nhịp
Mở toang cửa nhạc điên cuồng
Gõ điệu thức bơi trong đêm tình ảo
Vô lum xả ga bập bùng khuya nhảy nhót
Rất nhiều người chỉ thấy ta là hiển hiện…
Thị trấn bung mình trong ánh điện xập xòa
 
 

Thứ Bảy, 15 tháng 10, 2022

CHÙM THƠ VIẾT VỀ QUÊ HƯƠNG ĐẤT NƯỚC - MAI TRỌNG THỊNH

 

BÀU NHÁM TUỔI THƠ

 tuổi thơ tôi bông sen bông súng 

bông lục bình con nước dập dềnh trôi

mớ tép mớ tôm cái cò cái vạc

thành thơ ca điệu lý câu hò 

 

tuổi thơ tôi trường làng mái rạ 

le te dưới bóng mát cây quang 

xóm gò dài chơi cu u mọi 

thả lờ  đơm đó  rọc hương hai 

 

tuổi thơ tôi là kiệt đình  cày mệt 

đường ra soi truông rậm ma nhiều 

bàu Nhám quê tôi lũ về như ốc đảo 

bốn bề sông nước bốn bề trăng 

 

theo dòng cơm áo tôi lên phố 

lời quê chắp nhặt chút tình lang 

THƯƠNG LẮM HÒA BÌNH …

 có những chiều lãng đãng ngắm mưa

nhớ về nơi chôn nhau cắt rốn 

quê tôi quay lưng về mặt gió

Hòa Binh ơi bông bí nở vàng soi 

 

bông bí vàng tươi mùa hương sắc 

có cưu mang của cả đất trời 

có nắng của cha có mưa của mẹ

có dịu dàng hôm sớm của em tôi 

 

có những chiều lặng lẽ ngắm mưa

tôi nhớ về mái tranh đầm ấm 

dĩa muối nồi cơm trã canh bông bí 

bông đầu mùa mộc mạc hương quê 

 

bông bí vàng màu của tình thương 

từ bi và khoan dung độ lượng 

trong giấc mơ tôi là bông bí 

bỏ ngòi tôi bát canh ngon

 

trong giấc mơ tuổi thơ vẫy gọi 

Hòa Bình ơi bông bí nở vàng soi 

KHÔNG ĐỀ

 hoa phượng chiều nay phai sắc hồng 

trường lớp đang chìm giấc ngủ đông 

đường không bóng nhỏ thương tầm mắt 

phố vắng chân em mất nữa hồn 

 

tôi tự hóa thân làm tháp cổ 

rưng rưng gạch khóc sóng triền sông 

bơ vơ bóng Nhạn trời trong vắt 

thấp thoáng chân mây Bia Đá buồn 

ĐỒNG ĐẾ

 chúng tôi ra trường khoảng cuối thu 

cái lạnh chớm đông không se lòng lính trẻ 

những sỹ quan xuất thân từ quân trường Đồng đế

phong thái ung dung chia lửa chiến trường 

đứa về Tây Nguyên thằng đồn xa biên giới 

chiều biên cương rụng  trắng màu sương 

 lính viễn phương thấm nỗi niềm ly hương 

đời chiến binh say gió núi mưa nguồn 

KHÔNG ĐỀ 1 

 

chúng tôi vào chiến dịch trước thềm xuân 

cái lạnh cuối đông se lòng lính trẻ 

chiều sông Pha sương trắng tràn lặng lẽ 

bạn nhớ nhà, tôi nhớ nhỏ người dưng 

 

đơn vị tôi về thành phố bốn mùa xuân 

những thảo nguyên xanh, rừng thông ngút mắt 

búp chè non- hương trà thơm ngát 

em xuống đồi, tôi ngỡ nắng lên nương

 

thành phố tôi về lất phất sương bay 

cái nắng đủ làm hồng da con gái 

hồ Xuân Hương những đêm trăng trải

mây gió dìu nhau tôi ấm vai

 

Đà Lạt ơi! sắp qua mùa chiến dịch

tôi như mây bịn rịn níu sân Cù

thung lũng tình rừng ái ân Than Thở

xin ghi vào nỗi nhớ những thân quen

 

cám ơn Đà Lạt đã cưu mang 

cảm ơn những con đường góc phố 

tạm biệt trường Bùi Thị Xuân của nhỏ

chúng tôi về Đồng Đế Nha Trang 

 

KHÔNG ĐỀ 2 

sân Cù tôi bước rối nhịp chân 

ngoảnh lại nhỏ cười tươi như nắng 

nhỏ ơi nhỏ đùa chi ác thế 

rối cỏ sân Cù rối nhịp tim anh 

từ ấy tôi thương mưa nhớ nắng 

nhớ tà áo trắng buổi học tan 

nhớ chiếc khăn len quanh cổ em quàng

nhớ mây tím chiều về cuối phố 

MAI TRỌNG THỊNH ( PHÚ YÊN)

 

 

 

 

 

BÀI MỚI ĐẮNG

Truyện ngắn: BÊN CÁNH GÀ CHÁNH ĐIỆN _ NGUYỄN HẢI ĐĂNG

Bên cánh gà chánh điện phần 1 BÊN CÁNH GÀ CHÁNH ĐIỆN Xe dừng lại với tiếng xột xoạt trên mặt đường, như bao chuyến xe đã ghé qua từ thuở ...