Thứ Năm, 11 tháng 8, 2022

TẬP THƠ ĐẦU NON CUỐI BÃI CỦA NGUYỄN LÃM THẮNG

 54 BÀI THƠ LỤC BÁT TRONG TẬP "ĐẦU NON CUỐI BÃI" CỦA NGUYỄN LÃM THẮNG NXB ĐẠI HỌC HUẾ 2014. TRANH BÌA VÀ PHỤ BẢN: Hoạ sĩ BÙI TIẾN TUẤN Tien Tuan Bui , TRÌNH BÀY: Hoạ sĩ HUỲNH LÊ NHẬT TẤN Huỳnh Lê Nhật Tấn . LỜI BẠT: Nhà thơ DU TỬ LÊ.

1. ĐẦU NON CUỐI BÃI
Co cái cẳng, gác cái tay
Phiêu phiêu, ta thích ngủ ngày với em
Kệ cha con gió khua rèm
Lá khô cứ rụng, chẳng phiền chúng ta
Một đàn ông, một đàn bà
Cộng đi, cộng lại, đoán là trăm năm
Một chỗ nằm, hai chỗ nằm
Cộng trừ thêm bớt vẫn đằm thủy chung
Đâu xuất phát? Đâu cuối cùng
Lửa trong tim, vẫn cứ hừng hực reo
Một nghèo cộng với một nghèo
Níu nhau, ta cõng qua đèo đức tin
Một ồn ã, một lặng im
Trong hộ khẩu, khắc máu tim đỏ lòm
Dập dìu cuối bãi đầu non
Ca dao hát điệu bồng con í à!
2. GẶP CHI CẮC CỚ RỨA TRỜI
Chết cha mệ nội tui rồi!
Tự nhiên quên trớt những lời ngày xưa
Gặp em mà ngỡ như đùa
Hai hai năm, cũng đã vừa u mê
Nói thì vẫn tiếng nhà quê
Cười thì cũng đã hôi ê giọng cười
Em chừ người cũng ra người
Tui chừ răng giống đười ươi quá chừng
Cầm tay mà thấy mừng hung
Hỏi ăn hỏi ở hỏi chồng ra răng
Hỏi mấy con hỏi mấy thằng
Chu choa, rứa sướng chi bằng em ơi!
Lâu năm, lời chất chồng lời
Mà con mắt cũ còn khơi chuyện lòng
Sông quê còn chảy lòng vòng
Tiếng quyên năm cũ lòng thòng bờ ao
Hai hai năm, gặp, hỏi, chào
Quay lưng, ngó, thở cái phào, và đi
Bước chân chừ, chậm rì rì
Gặp nhau, chẳng biết mần chi rứa hè?
3. NGÓ LẠI
Tiễn đưa nhang khói về trời
Nhẹ tênh trôi giữa cõi đời phù du
Lợi danh trong đám mây mù
Chiều nay theo gió thiên thu đi rồi
Dòng sông không muốn, mà trôi
Đục trong rồi cũng về xuôi một dòng
Dối gian ai đếm ai đong
Biển xanh có hiểu được lòng bể dâu
Tình cay đắng, nghĩa ngọt ngào
Xót xa nào, cũng thét gào yêu thương
Thử dòm tám hướng mười phương
Và xin ngó lại đoạn đường đã qua
Sau lưng là những bóng ma
Nào hay phía trước cũng là âm ty
Đây hội ngộ, đó chia ly
Trời cao, vực thẳm có gì khác đâu?
Xin người thiệt bụng yêu nhau
Đừng chua ngoa lắm mà đau nát lòng
Nợ nần trả lại hư không
Còn đây một trái tim hồng cho nhau.
4. LÒNG TÔI CÓ THỂ NHƯ LÀ TẤT NIÊN
Thu gom ngày rách tháng mòn
Hóa vàng xong, tôi chỉ còn đêm đông
Chút tro tàn, đủ ấm không?
Gió ơi đừng thổi mà lòng tôi đau!
Môi bầm muốn thốt một câu
Một câu thôi, lại gục đầu, rồi thôi
Bốn mươi năm lẻ làm người
Đem nước mắt, gói nụ cười vào thơ
Trèo lên núi hẹn, non chờ
Chạnh nghe máu khóc bên bờ suối ma
Tôi nằm thở tiếng Mẹ Cha
Khúc ru nhật nguyệt toàn là bể dâu
Tôi đi đến tận nỗi đau
Nước non vẫn cứ dàu dàu nước non
Bao nhiêu năm, cõi sinh tồn
Còn đây là bấy vong hồn vất vơ
Miếu thiêng đã nát bệ thờ
Khói nhang cù bất cù bơ trở về
Nhịp đời lếch thếch lê thê
Gọi tôi ngồi lại thống kê nỗi hờn
Máu nào tức tưởi từng cơn
Xương nào đổ xuống trắng hơn xương nào?
Đất nghèo chồng chất binh đao
Trong từng hơi thở có màu giao tranh
Đã tràn giọt nước mắt xanh
Tôi nghe tiếng nấc đang hành xác tôi
Trở về níu bốn tao nôi
Ầu ơ mấy nhịp lòng tôi hóa vàng.
Khu Đại An, Đài Bắc, cuối năm Quý Tỵ
5. MÙNG HAI TẾT NGỦ VỚI MA
Những con ma rất hồn nhiên
Rủ nhau chui tọt vào mền cùng tôi
Ít khi tôi thấy ma cười
Nhưng đêm nay, ma với người hân hoan
Ma vừa hiền lại vừa ngoan
Không như người, lắm trò quàng với xiên
Mùa xuân cũng lắm muộn phiền
Gặp ma, lại thấy bớt điên cái đầu
Một ngày chẳng muốn đi đâu
Thuốc ngon nửa điếu, hít vào thở ra
Một ngày ngồi ngó xa xa
Đi qua đi lại, những ba bốn lần
Rượu nồng chửa đủ lâng lâng
Thấy nắng xuân, rụng trước sân vàng khè
Hình như chim hót, tôi nghe
Tự nhiên cảm thấy buồn tè, và đi
Ngày xuân cũng chẳng có chi
Đêm xuân, nghĩ lại có khi tuyệt vời
Được nghe mấy ả ma cười
Tuy không nói được những lời chung riêng...
6. NHẨM
Một bức tường, hai bức tường
Hình như là bốn, ta thương bức nào
Ta thương cả bốn chứ sao
Vì chưng đều nhốt ta vào cõi thơ
Một nỗi chờ, hai nỗi chờ
Nếu cộng lại, thành giấc mơ vợ chồng
Một cõi lòng, hai cõi lòng
Nếu không biết nhớ, là không biết buồn
Một nụ hôn, hai nụ hôn
Nhưng không phải, nó chỉ còn một thôi
Vì môi mà chạm vào môi
Mỗi người một nửa mới tươi nụ tình.
7. NGHĨ
Cuộc đời là một chuyến đi
Về nơi huyệt mộ, có chi mô nờ!
8. DUYÊN MUỘN
Mắt thu lu, ngó lá vàng
Mùa đông động thổ dưới tàn cây si
Ngửa tay, rọi nết nhu mì
Mùi son phấn lợt giữa bề bộn đau
Ngõ dài xiểng liểng bóng cau
Sắc hoa tím rịm nát nhàu ngõ xanh
Chợ đời ướt rượt khúc quanh
Vòng vo tà áo thị thành thướt tha
Loàng xoàng cái ngưỡng người ta
Phố chênh chao đợi, trăng là đà mong
Chữ tình khóa trái vào trong
Cho tim hai đứa dính còng tình yêu.
9. NHẨM THỬ
Em tháng Chạp, anh mùa Đông
Yêu chưa tới số, quyết không làm người
Này nhan sắc, này buồn vui
Cùng về tá lả bờ môi nhiệt tình
Thịt da mở hội linh đình
Mùa xuân chen chúc chương trình ái ân
Bao hồ hỡi, bấy chuyên cần
Trăm năm nhẩm thử, mấy lần thăng hoa?
10. TẠM
Rót ly này nữa, cuối cùng
Buồng tim, máu trượt dập dừng cuộc say
Có em trong cuộc đau này
Bứt từng sợi tóc lấp đầy mả hoang
Lặng câm nước mắt ứa tràn
Con ma đứng giữa hai hàng biệt ly
Chiều nhô cái bóng đen sì
Gom thân xác mướn bỏ bì quăng sông.
11. ĐƯỜNG KHUYA
Ta về, mưa đuổi theo ta
Bóng ta cà giựt như ma trên đường.
12. CUỐI
Thưa em, anh biết… chết liền
Bàn tay năm ngón làm phiền bàn tay
Những đam mê, được phơi bày
Trong đôi mắt, chứa vạn ngày yêu thương
Anh về trích cú tầm chương
Bôn ba cắt nghĩa yêu đương là gì
Một hai ba bốn là si
Bốn ba hai một còn tùy nhân gian
Thưa em gió núi mây ngàn
Lang thang chưa hết cà tàng đâu em
Kiếp người mọc một cánh chim
Vượt qua tâm bão, lướt trên đọa đày
Một đêm níu bóng khuya cay
Liêu xiêu hát khúc trăng gầy xa xăm
Dừng chân cuối bến, ta nằm
Nghe lời âu yếm ngàn năm xanh lè.
13. NGUYỆN
Thưa em, trăng khuyết đã tàn
Khói ngu ngơ, phủ ngút ngàn trời xanh
Sóng bà điên, khéo khoe nanh
Tám phương quậy phá, nát nhành phù du
Thưa em, anh cũng mệt đừ
Giấc mơ quê cũ bây chừ nát tan
Rượu mềm môi, xé ruột gan
Trắng đen xin được hóa vàng, thưa em!
14. NGÓ XUỐNG NHÂN GIAN
Em chừ con mắt buồn xo
Vườn xuân xanh, giọt máu co giật hoài
Rừng lao đao, suối quắt quay
Đá phơi giọng kể, rêu bày tiếng rên
Một lần nhắm mắt và quên
Mắt cay khóc tạ triền miên kiếp người
Ghét thương cày xới biển khơi
Mở hai con mắt, khép lời từ bi.
15. MAY CÒN TÂM SỰ CÙNG EM
Mệt nhoài, thất thểu ngày đi
Gió hờ hững rụng, sương trì trệ gieo
Đá mòn hốc mắt rong rêu
Ngậm câm ngó ngược nắng chiều hom hem
May còn tâm sự cùng em
Dẫu cho cháy card, mòn sim, cũng là
Lời trao xóa nỗi cách xa
Yêu thương thổi dạt chúng ta về gần.
16. MÁU ĐỎ BÊN TRỜI
Mưa bầm dập đá mù hoang
Cơn đau kiếp trước còn loang mắt người
Chặt sông róc núi tả tơi
Mở lòng, có thấy máu rơi bao mùa?
Bụi đời chất đống a dua
Bạo tàn giăng bẫy, lọc lừa nhân tâm
May còn trên tóc, vầng trăng
Soi vào cái chết vĩnh hằng xưa sau
Quốc kêu rỏ máu dòng sâu
Mây trời đứt đoạn bên cầu thế nhân
Trời mang mang, đất mang mang
Một đêm nằm nhớ văn lang quá trời
Cựa mình gọi khẽ việt ơi
Nhịp tim âu lạc rã rời biển đông
Nằm mơ hạc trắng qua sông
Chở bao kinh kệ rửa lòng u mê
Mồ hôi thấm giọt bồ đề
Tiếng chuông đã vọng bên lề sương xanh.
17. LÀ RỨA ĐÓ
Vô tư, lỏng một chỗ nằm
Vầng trăng lu, cũng cà lăm thấy mồ
Môi thâm ú ớ bụi bờ
Ngậm dăm ba giọt máu, đờ đẫn run
Râu ria lởm chởm chổi cùn
Thân này, nhập xác dế giun loằng nhoằng
Thắp nhang tưởng niệm hai răng
Chắp tay lạy, cuộc tình băng hà, buồn !
Nửa đêm, con nhện cởi truồng
Tơ trinh kéo vội qua buồng tử sinh
Vòng vo, rồi cũng gặp mình
Võng đời mỏng lét bóng hình thế gian
Gục đầu, bất chợt chuông vang
Mơ hồ thánh giá, bàng hoàng chúng sanh
Bàn tay rách nát tanh bành
Thề xin chắp vá cho lành họng đêm!
18. VỀ CHỐN XƯA
Khuya tôi về dưới cổng làng
Nép vầng trăng muộn, cũ càng tháng năm
Nghe tim vỡ gạch, lặng câm
Tôi tìm tôi giữa vọng âm đất trời
Từ ngày em bẵng quên tôi
Cũng từ dạo ấy tôi rời xa quê
Bao rưng rức, muốn quay về
Rồi mòn mỏi nắng chân đê cuối mùa
Đêm nay về, đã khác xưa
Con gà gáy vội dật dờ nửa đêm
Lạnh lùng giật thót con tim
Bờ tre lét két những phiền muộn khua
Lay phay trong ngọn gió lùa
Tiếng con trẻ đạp giấc mơ thuở nào
Chập chùng mấy nẻo chiêm bao
Bâng khuâng vấp bóng chênh chao cổng làng...
19. PHỤC AN
Rút câu thơ vá trùng mây
Nhắc ngày xưa, trả tháng ngày rất xưa
Đường về cố quận nhoè mưa
Ba lăm năm ấy đong đưa phận người
Ngửa bàn tay đếm mù khơi
Còn bao tóc trắng chịu lời tà dương?
Bước ra, giẫm mấy con đường
Nghe thời gian, rát giọt cường toan chưa?
Khóc quê mấy bận thua mùa
Cọng rơm mắc cạn bên bờ tử sinh
Giếng lòng ngậm miếng u minh
Khuya nghe trăng vỡ mà thình lình đau!
Ví như trễ một chuyến tàu
Sân ga huyệt lộ đã màu phù hư
Hai bờ sáng tối đấy ư?
Buồn khe khẽ chạm, rối mù tâm linh
Bao nhiêu biển mới mặn tình?
Bao nhiêu nước mắt mới đành đoạn nhau?
Hẹn gì ngút ngái mùa sau?
Bội thu từ những hạt đau nhân quần
Nghêu ngao tấu khúc trầm luân
Thiện nhân nào? với đức nhân đâu nào?
Xem ra trời đất một màu
Cái màu bụi thế đục ngầu vân mê
Phục an một cõi ta về
Nghe trong lạ lạ có bề quen quen
Cầm như đốt trụi ươn hèn
Thắp lên khuya, một ngọn đèn tâm như.
2010
20. NHƯ MỘT PHIÊU BỒNG
Thiên thu ngủ phía mặt trời
Anh về cô đọng mấy lời tà dương
Hỏi bàn chân mấy con đường?
Hỏi em mắt lệ thấm Tương giang sầu
Em về, anh biết về đâu?
Mùa xuân rục giữa sắc màu phù hoa
Cô đơn đội nắng giang hà
Em qua phố rộng dấu tà lụa bay
Thưa rằng đã mấy ngàn ngày
Từ em quay mặt đã đầy xác xơ
Phố buồn mắc kẹt câu thơ
Trái tim uỷ thác cho bờ vô thanh
Tóc nhàu mấy ngọn cỏ tranh
Lơ thơ thiên cổ hóa thành chiêm bao
Dòng sông trôi rất dạt dào
Nghe xa xôi ấy đã bào mòn tim
Cánh hoa rớt mộng im lìm
Hư vô rỏ xuống giọt mềm môi xưa
Tiếng chuông rụng mấy âm thừa
Nghe như thiêu đốt lá bùa yêu em
Anh về bỏ nhớ làm quên
Bỏ trăng làm mộng, bỏ đêm làm ngày
Bao giờ cho hết cuộc say
Bao giờ cho hết chuỗi ngày mất nhau?
Anh ra đứng tận giang đầu
Bông lau trắng muốt một màu hư không
Nỗi buồn biết hoá thành sông
Mất nhau như một phiêu bồng thiên thu.
21. NHỚ PHẠM PHÚ HẢI
Đã tan chưa? Nắm xương buồn
Câu thơ tai biến rát nguồn bình minh
Sống là tử, chết là sinh
Hồn kêu âm lẻ, chuông rền cõi u
Mời nhau một chén rượu mù
Nhớ hai con mắt tội tù nhìn trăng
Hư không là chốn vĩnh hằng
Trăm lần tóc rụng xuống cằn cỗi khuya
Bứt râu nhớ bữa quay về
Mới hay mộ địa bên lề nhân sinh
Hàng hàng xương trắng tụng kinh
Bớ người ơi! Cõi nhân tình hẩm hiu!
"Chiều chiều lại nhớ chiều chiều"
Nhớ anh và nhớ rất nhiều Quảng Nam.
22. NGÓN ĐÀN SI
Run cầm cập ngón đàn si
Tồng ngồng mưa, ướt dậy thì hoa lau
Tiếng quyên làm lả đọt dâu
Ái ân mắc nợ giang đầu cuộc vui
Ta về bên gốc sung chơi
Tà dương hái trộm pha phôi đầu nguồn
Tương tư nằm mộng cánh chuồn
Phù hư thắp ngọn lửa buồn liêu trai
Đẽo ngày thành mấy cuộc say
Gọt đêm cho hết tù đày nhố nhăng
Cho lóng lánh một vầng trăng
Mà nghe nhập cuộc vĩnh hằng tôi ơi!
23. NGÀY XƯA NÓI GÌ
Ngày xưa ngày cũ nói gì?
Dấu chân trâu với gót lì của anh
Con chim sáo đẻ trên cành
Báo tin hai đứa chúng mình thành đôi
Thế mà mười mấy năm trôi
Cây đa cũ, biết mấy đời sáo bay
Trâu về dẫm nát chân ngày
Còn anh tự bấy hôm rày xa quê
Bồng bềnh cái kiếp làm thuê
Nắng mưa sớm tối đi về nắng mưa
Rách toang cái áo quê mùa
Mà còn nguyên cái ngày xưa chúng mình
Về làng gót cũ đinh ninh
Cây đa vẫn trước sân đình sáo bay
Sáo bay sáo hát câu này:
- Cô Ba xóm dưới đã hai con rồi”...
24. LỜI CHO NGÀN SAU
Tháng năm buồn đắm bên trời
Hẹn nhau chi bấy, những lời xưa sau?
Tóc xưa mấy ngọn rầu rầu
Lỡ duyên lỡ phận, nhuốm màu tân toan
Chắp tay lạy mộng dã tràng
Đa mang này, với đá vàng hư hao
Rượu sầu ngậm giọt thấp cao
Tuồng thiên biến, ngọn ba đào hớ hên
Nghe trong cổ họng là đêm
Nấc ra thiên cổ lạ quen đã từng
Dặm dài muôn thuở hình dung
Mắt em thấm giọt muôn trùng bi ca
Rồi mai đồi cũ vàng hoa
Em gom nhan sắc thiết tha về nguồn
Con chim lạc giọng đầu truông
Có về tắm dưới trần truồng cơn mưa
Cung đờn ai oán chưa bưa
Tà huy gãy vụn giữa mùa tàn rơi
Mây xưa tím ngắt bên trời
Về ngang ngõ hụt mà phơi đoạn trường
Nhắc dùm tấm áo người thương
Còn hằn tơ nhện, còn vương giọt sầu
Mai này dâu bể về đâu
Hồn xin hóa một bè lau tiễn mình…
25. LÁ CHUÔNG RỤNG XUỐNG
Lăn tròn từng nụ buồn vui
Đầu non cuối bể kiếp người lăn theo
Mắt đời giọt giọt thầm gieo
Tim hoen nham thạch, máu reo hồng trần
Gánh gồng một mớ giả chân
Gót phù vinh, đã mấy lần tiêu dao
Gập ghềnh bãi thấp cồn cao
Về sông cũ, hái nguyên màu tà huy
Em toan bỏ hết nhu mì
Bỏ trăng thu, bỏ dậy thì thiên lương
Bỏ câu lục bát đẫm sương
Bỏ tên ngày cũ, bỏ vườn xuân xưa
Đêm qua cú khóc sân chùa
Lá chuông rụng xuống, đau mùa nhân gian…
26. KHUYA TRÔI THEO BÓNG
Dắt buồn qua mấy ngõ rêu
Thấy ta trôi, tựa cánh bèo trong khuya
Quách thành ngậm bóng u mê
Đã nghe nhang khói theo về cùng ta
Còi tàu rét cóng sân ga
Âm dương chất nặng một toa kiếp người
Khi buồn đã biết lên ngôi
Nghĩa là vũ trụ mồ côi ngàn lần
Và ta cũng đã tha nhân
Nằm trên vách cỏ một lần và đau!
Bóng ta hút bóng khuya sâu
Nghĩ mình như vụn giấy nhàu đẫm sương
Loanh quanh mấy nẻo vô thường
Lấy câu huyệt mộ mà lường thế nhân
Nắm xương trả lại bụi trần
Cắt hơi thở, đắp mộ phần riêng ta!...
27. KHÁT XƯA
Tay cầm một miếng hoàng hôn
Anh ngu ngơ trót để buồn sang em
Hết ngày rồi, bắt đầu đêm
Vầng trăng đã nhú lên thêm chút rằm.
Tựa đầu vào nỗi lặng câm
Gió phiền muộn chẳng thèm cầm tóc em
Bờ môi tuột xuống cõi tìm
Sông xa xăm quá mấy miền khát khao.
Yêu em từ thủa say trầu
Xa em từ thủa biết đau nụ cười
Vòng tay khát đắng em ơi!
Bao nhiêu năm cháy tơi bời trong tim.
Anh ngồi với bụi và em
Giấc mơ trong vắt nỗi niềm cho nhau
Mười lăm năm, nỗi nhớ nhàu
Đêm nay sót lại phút đầu tiên xưa.
28.ĐỒI THƠM
Ê Đê này! Ê Đê ơi!
Chiều tê mắt rượu tôi ngồi đợi em
Em gùi đầy ắp lặng im
Chảy sau lưng một tiếng chim gọi chiều
Khói tôi buồn thỉu buồn thiu
Em nghiêng vai xuống phía đìu hiu tôi
Chưa cầm tay đã bồi hồi
Em nghe không? phía lưng đồi rất thơm
Chậm thôi em! kẻo tôi buồn
Và Tây Nguyên réo suối nguồn buồn theo
Chậm thôi nắng tắt bên đèo
Ngực trăng non đã nhú theo rượu cần.
29. GIỌT NƯỚC MẮT KHUYA
Riêng tặng LT
Đã bao năm tháng rồi, anh
Em gom nước mắt kết nhành lặng câm
Phố khuya em bước lặng thầm
Ngõ khuya trăng vỡ một lần chia phôi
Em về khóc với em thôi
Đứa con nhỏ, biết lẽ đời là sao?
Thuyền tình vỡ nát ngày nao
Con tim hằn một vết dao phụ tình
Chống chèo trên bến phù vinh
Nụ cười khỏa lấp nỗi mình riêng mang
Anh đừng bảo em cực đoan
Hay chi duyên nợ muộn màng hỡi anh?
Cuộc tình mỏng tựa lá chanh
Biết rồi mai nữa có thành nhau không?
Chỉ thương hoa cải lên ngồng
Mùa xuân đã đắm dưới dòng cô miên
Bao đêm thức trắng ưu phiền
Nghe con mớ ngủ trong đêm thật thà
Tội tình chi một tiếng cha
Mà nghe buốt nhói, xót xa ngàn lần
Vâng, vô vàn cảm ơn anh
Quý nhau, một tấm chân thành, vậy thôi
Về đi anh! Đã khuya rồi
Gió thu thổi rát những lời xa xăm…
Khương Đình, 20.9.2009
30.TỰ NHIÊN VỢ GỌI
Tự nhiên vợ gọi. Hết hồn!
Câu thơ trượt té. Vui buồn lăn quay
Thằng tôi đang ở trên mây
Đi tìm câu bát giữa ngày nắng hanh
Tự nhiên vợ gọi: Này anh!
Giọng quen quen. Vẫn giật mình! Mới đau!
Quay sang vợ. Mặt mày chau:
- Em làm rớt mất một câu bát rồi!
Tròn xoe đôi mắt. Vợ tôi
Hỏi: - Gì?... Anh khéo lôi thôi!... Thật là!...
Suốt ngày bờ lốc bờ la
Rồi còn bắt nạt người ta! Tôi cười:
- Thôi! Thiệt là khổ! Nường ơi!
Câu thơ mới đó! Mất rồi! Tại em…
Vợ rằng: - Thơ thẩn! E hèm!
Nhớ em, nhớ ả! Còm men suốt ngày!
Lại cười. Tôi bảo: - Ơ hay!
Em với ả? Cái cô này! Rõ ghen!
Vợ rằng: - Ghen ấy? Cóc thèm
Hơi đâu đốt đuốc đi tìm chiêm bao!
Và cười. Tôi tiếp: - Mà sao?
Hỏi gì thì bảo?! Ồn ào quá thôi!
- Hỏi gì em cũng quên rồi!
- Đấy! Thấy chưa? Đúng là người bị hâm!
- Thế thì anh quá sai lầm
Làm thơ mới đúng là hâm… chồng à!
Tôi cười ha hả ha ha!
- Bài thơ tôi viết cho bà xã yêu
Ừ! hâm mới viết những điều
“Vợ chồng như bống kho tiêu…”, và còn
Một câu tám nữa rất ngon
Thế mà vợ gọi, hết hồn… mất tiêu!
Vợ cười: - Anh khéo nịnh liều
Vợ chồng như cá kho… yêu nỗi gì?
Nhăn răng tôi lại cười khì!
Vợ liền giục: - Làm tiếp đi! Kẻo mà…
31. RƠI
Ở ngoài rớt những hột mưa
Ở trong giấc ngủ vẫn thừa lệ rơi!
32. TÌNH THỊ
Đã đành loang lổ lời yêu
Tơ hồng trót buộc cái điều đam mê
Tiếng cười anh ngợm hả hê
Tiếng cười em ngượng bộn bề dở hơi
Nhạt trầu cứ quệt thêm vôi
Nhạt tình cứ chạm làn môi cháo hành
Anh nát rượu cũng nên danh
Em hơ hớ váy cũng thành giai nhân
Mặc sương gió, chớ ngại ngần
Miễn sao ta biết ta cần có nhau
Trăng chừ đã ngủ cầu ao
Vòng tay giao cảm bám vào chặt hơn
Thoả bao nhiêu nỗi tủi hờn
Nghe tàu chuối phẩy khúc đờn chân quê...
Cần chi lời hẹn câu thề
Cuộc tình bốc khói bùa mê cháo hành.
33. HỒI CHUÔNG YÊN TỬ
Đá non thiêng dựng bên trời
Bao thăng trầm vần sáng ngời chữ tâm
Dáng tùng xanh bảy trăm năm
Hiên mây sứ trắng lặng thầm màu sương
Rêu phong biêng biếc vô thường
Ngân nga rung một hồi chuông vọng thiền
Tĩnh tâm tọa lạc đỉnh thiêng
Tan trong gió khói Hoa Yên mờ mờ
Mắt xưa canh giữ cõi bờ
Ngàn năm đâu dễ xóa mờ lòng Nhân
Nguyện lòng một nén hương dâng
Hồi chuông Yên Tử vang ngân sơn hà...
34. VIẾT TRƯỚC NGÀY CHỊ LÀM DÂU
Tuổi bốn mươi chị làm dâu
bàn tay run, mẹ têm trầu đêm qua
sáng nay khách đến đầy nhà
người gần hỏi chuyện, người xa tủi mừng
Ngày vui vui quá chừng chừng
rượu vui mẹ cũng uống cùng mấy ly
- muộn mằn cũng chút vu quy
mong sao có nghĩa có nghì với nhau
Mẹ tôi bạc trắng mái đầu
lấy khăn quệt miệng nước trầu đỏ au
- con tôi phước được làm dâu
gia đình họ, cũng tình sâu nghĩa dày
Chị tôi dưới bếp loay hoay
nỗi lo như khói trấu bay lòng vòng
mai đây về với nhà chồng
bốn mươi, lòng vẫn phập phòng lo âu
Một lần run bước qua cầu
ngoái nhìn tóc mẹ trắng màu thời gian
mái tranh xiêu đã úa vàng
tháng năm cũng đã cũ càng tấm chăn
Bên người những bốn mươi năm
một lần đi, lại quặn thầm nỗi đau
ai trông ruộng trước vườn sau
ai người hái giúp cơi trầu mẹ xơi
Em con thì quá xa xôi
mỗi năm mới phép được đôi ba lần
mẹ ơi, con ngại con ngần
đêm hôm trái gió mẹ cần... gọi ai?!
Chị tôi giọt vắn giọt dài
ngày mai, chẳng biết ngày mai thế nào?
chị tôi sống giữa chiêm bao
niềm vui chẳng biết thế nào là vui
Chị tôi bẽn lẽn môi cười
chào bà con, lại bùi ngùi tấm thân
ngày mai sắp đến thật gần
con chim đã hót mấy lần vườn sau.
35. TRÒ CHƠI
Trong mơ ta lỡ cởi truồng
Nhảy vào bản thể cội nguồn tắm chơi
Gặp em ở tuốt trên trời
Cũng loang lổ, với nụ cười khỏa thân
Em là tiên nữ xa xăm
Tóc xanh tuế nguyệt, ngực rằm đào tơ
Kết nhau khu vực ảo mờ
Luyến nhau ngan ngát đôi bờ âm dương
Môi mềm uyển khúc uyên ương
Giấc mơ thiên cổ tuột cương, rối bời
Hồn ong mộng bướm lả lơi
Dọc ngang sinh thể đón mời thanh tân
Hồng nhan hội tụ hồng trần
Máu hoan ca, đã mấy lần hụt hơi
Đắm mê quyết liệt, tuyệt vời
Thi ca nhảy múa tơi bời mê cung
Quỳnh hương thỏa chí vẫy vùng
Quỳnh tương rót cạn tương phùng ái ân
Thì em, đừng có phân vân
Ta neo ta, giữa hai chân cuộc đời
Thần tiên ở tận xa xôi
Có khi mắc cở trò chơi cởi truồng!
29/6/2012
36. NỖI KHUYA
Lại nằm thức với chiêm bao
Tiếng con chó sủa cấu cào bờ phên
Lăn tăn ngọn gió qua thềm
Hú con chuột cống ăn đêm chưa về
Nỗi buồn từa tựa lá tre
Mỏng manh thôi, mà cứa tê tái lòng
Trót thương cô gái có chồng
Nghe con họ khóc mà lòng xót xa
Bần thần ngồi gốc cây đa
Cơn mưa làm ướt câu ca dao buồn
Sụp ngồi gieo quẻ Càn Khôn
Thấy trăm năm, nổi bãi cồn nhấp nhô
Nhân gian cũng rất mơ hồ
Chờn vờn một nấm hoang mồ tròn vo
Chưa chào đời, đã nằm co
Bấy nhiêu năm, lại vào lò hỏa thiêu…
Vốn đời vui ít buồn nhiều
Xoay vần sớm nắng với chiều mưa rơi
Thì xin đừng trách người ơi!
Ngõ hầu giữ trọn nụ cười cho nhau…
1h 28/6/2012
37. TRỒI
Đưa tay ngắt giọt mồ hôi
Ngắt xong, giọt khác lại trồi lên ngay
Giống y giọt nước mắt cay
Quệt xong, nó lại nối dài thêm ra.
38. TA NHƯ GIỌT LỆ GIỮA DÒNG PHÙ SINH
Ta chừ như ngợm giữa đời
Bước lê thê, với nắng trời chói chang
Ngửa tay bụm giọt chuông vang
Thấy phiêu du, đứng hai hàng chông chênh
Ta đi, ta đạp bóng mình
Nghe mồ hôi rã, đan quanh phận người
Ta đi với gió ngang trời
Lay phay lá vẫy, chơi vơi bụi lồng
Nhớ người từ hạ sang đông
Vầng trăng xưa đã theo chồng rằm xưa
Cuộc tình hứng trọn cơn mưa
Rách tươm thề hẹn, tưa lưa mặn nồng
Cũng đành giẻ rách trôi sông
Rong rêu một chuyến phiêu bồng mà thôi
Cũng đành như con chuột hôi
Quẩn quanh xó bếp giữ mùi nhân gian
Người vui, người cứ vui tràn
Chú tâm giữ chút dung nhan cho đời
Còn ta, như giọt lệ rơi
Vội vàng khô, giữa bãi đời phù sinh!
25/6/2012
39. GỐI
Gối đầu lên đầu gối em
Thấy ngày lí lắc, thấy đêm gật gù
Một giây gối cả thiên thu
Em cong môi, thổi sương mù vào môi.
40. GIÓ NAM
Gió Nam thổi suốt đêm qua
Đốt cho cái ngủ ướt nhòa mồ hôi
Trưa nay rặn mãi một hồi
Cơn mưa mới rụng được đôi ba hòn
Thương cho bụi ớt mi nhon
Đã vàng chiếc lá, đã giòn cành xiêu
Cơn mưa làm nóng thêm nhiều
Sặc mùi hơi đất làm thiu đường làng
Con chó mực, sủa oang oang
Ghẹo con gà mái bên hàng rào thưa
Sủa một hồi, vẫn chưa bưa
Ngồi le cái lưỡi, nhìn mưa nhẹ hều
Con chim hót, con mèo kêu
Quạt mo phe phẩy, kiếp nghèo buồn xo
Cha rít thuốc, mẹ nằm ho
Con dâu lúi húi giặt đồ giếng sau
Nhìn lên thấy mấy dây trầu
Huơ huơ cái đọt đã xàu mấy hôm
Thằng cu mớ ngủ luôn mồm
”Mẹ ơi! Con đói! Mẹ đơm cho đầy!
41. LẨN THẨN CHIỀU QUÊ
Đường chiều tím ngọn tía tô
Lòng đau lá hẹ, tuổi khô đọt hành
Nhớ thương rát cả trời xanh
Đỏ hai tròng mắt ngó quanh ruộng đồng
Một bầy cò trắng như bông
Vẽ vào hoài niệm những vòng khăn tang
Trâu bò lửng thửng đôi hàng
Bước chiều nặng trịch kéo hoàng hôn trôi
Leo lên cành duối ta ngồi
Thấy tình chi lạ, thấy đời chi mô!
Thấy em cũng đã giang hồ
Thấy ta cũng đã hồ đồ, tệ chưa!
Dòng sông khao khát cơn mưa
Con đò cũ rích cũng vừa về hưu
Bờ lau trắng xóa hạ lưu
Nhìn xa xa, giống tranh trừu tượng ghê!
Đâu đây nghe rõ tiếng quê
Mặn mòi như thể muối mè chấm xôi
Bao năm biết mấy nẻo đời
Làm sao lạc giọng những lời nhà quê
Bấm tay, tuổi đã bộn bề
Nhạt nhòa râu tóc, ủ ê dáng người
Tìm đâu ngày cũ, quê ơi!
Chắp tay ta vái lên trời, mà đau!
27/6/2012
42. HỎI
Hỏi sông Như Ý còn xanh
Và trăng Vỹ Dạ nửa vành còn không?
Hỏi em, em đã có chồng?
Mà răng Đập Đá ngăn sông cách đò?
43. TÂM SỰ MƯỜI NĂM
Đời, được mấy cái mười năm
Khẩn trương cũng chỉ, vô tâm cũng là
Chết rồi, có hóa thành ma ?
Trống trênh kiếp trước, nhạt nhòa kiếp sau
Vị đời mặn chát khổ đau
Em ơi! Tóc đã đổi màu rồi em
Cày sâu cuốc bẩm, đừng quên
Chữ phu thê, phải đặt lên hàng đầu
Anh chừ ngắn tóc, dài râu
Răng lưa thưa rụng, môi nhàu nhĩ run
Đã gần nửa thế kỷ buồn
Anh am hiểu rõ ngọn nguồn yêu thương
Hỏi sông mấy ngọn triều cường
Hỏi lòng mấy nỗi quê hương muộn phiền
Hỏi anh mấy khúc buồn riêng
Có em nhận định mối giềng cho anh
Anh yêu ánh mắt chân thành
Những lời không nói, dỗ dành cho nhau
Đã mười năm, mặn cau trầu
Thủy chung càng thắm tươi màu nghe em!
28/6/2012
44. NHỚ CHI NHỚ LẠ
Nhớ chi nhớ lạ quá chừng!
Nhớ tay năm ngón, nhớ chưn một bàn
Ngậm ngùi khóc thở cười than
Chống cờm trố mắt thấy ngàn âm u
Bi chừ bến lở sông su
Con tơm con tép mịt mù nơi mô?
Tồng ngồng nhớ mắt tiểu thơ
Nhớ triền cỏ cú, nhớ bờ rau răm
Lâu rồi không ghé về thăm
Biết em còn giữ đôi tằm ngày xưa?
Đò ngang chừ cũng già nua
Đợi hoài đợi hủy mà chưa thấy về
Dại khờ ngồi nhớ bên tê
Để bên ni, những bộn bề đa đoan
Bụi tre, gốc duối đầu làng
Gió nờm thổi riết, khô ran mặt người
Nghĩ mình, sặn bọ lơi bơi
Lang thang miết, phía chân trời cỏ may
Đăm đăm nhớ bữa đi cày
Gặp em, thích cái môi dày của em
Phận mình áo rách lấm lem
Cái quần cũng rách, ướt mem kiếp người
May mà, ai biểu em cười?
Luống cày thêm thẳng, cuộc đời thêm xanh
Mấy năm lạc chốn thị thành
Cái vui lủ khủ vòng quanh cái buồn
Để chừ nhớ củi trên nguồn
Nhớ canh mít, nhớ cá chuồn Hội An
Nhớ chi bằng nhớ cái làng
Nhớ từng câu hát hò khoan ru mình
Răng mà nhớ cái cổng đình
Họ đem họ đập tanh bành, ác chưa?
Nhớ chiều cõng nắng ăn mưa
Nhớ nghèo ăn khổ, nhớ mùa ăn năm
Thèm thuồng ngồi nhớ xa xăm
Tay lua mì Quảng, tay cầm lòn bon
Nhớ chiều vượn hú trên non
Nhớ cha, nhớ mẹ mỏi mòn gánh quê
Ra đi được mấy ngày về?
Nghe tim đã chết bộn bề nỗi vui!
45. MỘT NGÀY
Một ngày nắng vỡ hư không
Gót bồng phiêu chạm xuống dòng chân như
Bàn tay cháy xám sa mù
Nụ cười xóa vết tội tù trăm năm
Một ngày xước một dấu dằm
Con tim thao thức nỗi đằm thắm xưa
Một ngày không gió không mưa
Đàn thiên thu đã nghe vừa xót xa
Một ngày cợt thói bê tha
Mà nghe máu rụng vỡ òa cuồng âm
Người về đi! Cõi muôn năm
Ta bươn thân giữa cát lầm hồng hoang
Một ngày mấy nẻo hoang mang
Gieo chiêm bao phía truông ngàn đức tin
Tuột tay rớt một cái nhìn
Để đời khóc nỗi riêng mình đa mang
Một ngày thấm giọng thời gian
Nụ hôn xanh để muộn màng nỗi yêu
Về đi chiều đã cạn chiều
Ta giam ta giữa bao điều thung dung
Một ngày không lội qua sông
Mà lòng bão lũ chất chồng tang thương
Tuỳ duyên lạc phía vô thường
Tình đời bất biến cuối đường vô ngôn
Một ngày ngắt một nỗi buồn
Để mầm vui biết ngọn nguồn mà xanh
Một ngày thắp giọt vô thanh
Nghe đời chảy xuống câu kinh muộn màng
Một ngày ta bước lang thang
Tình ơi! nóc phố cũ càng xanh rêu . . .
Hà Nội, 16/11/2007
46. BUỘC
Nụ cười của buổi ban sơ
Chính là nước mắt phút giờ lìa tan
Sợi dây tri ngộ buộc ràng
Một mai sẽ đứt với ngàn lý do.
47. TRỌ ĐÊM HÀ NỘI
Buồn chi con mắt phố phường
Cây me gục khóc bên đường Cổ Ngư
Tháng Năm nắng nóng mệt đừ
Anh ngang Phố Huế, chần chừ gót đêm
Mưa bất chợt, ướt tèm nhem
Tựa lưng quán cóc mà tìm cà phê
Đời anh quen lắm vỉa hè
Dấu rêu mọc rễ xanh lè tim anh
Tình tang sợi khói mong manh
Tương tư sôi bụng rỗng rênh điếu cày
Vòng vèo rẽ phố nào đây
Trái khô rớt xuống đúng ngay giữa đầu
Ngoái nhìn mới chộ đêm sâu
Hồ Gươm mớ ngủ trong màu sương giăng
Nửa đêm Hà Nội dùng dằng
Gọi em, điện thoại hết phăng pin rồi
Đời anh như chiếc lá rơi
Một đêm ngủ trọ giữa trời nhớ thương.
48. NGỦ DẬY CHO GÀ ĂN
Ban mai rộn rã tiếng gà
Anh quăng bụm lúa thế là mổ thôi
Mổ đi em! Mổ liên hồi
Mổ cho sạch những hột đời đắng cay
Anh thương cơn đói đầu ngày
Chập chờn như bụi lấp đầy nhân gian
Mổ đi em! Mổ bầy đàn
Mổ cho sạch những hột vàng khổ đau
Em nào muốn gáy một câu?
Em nào cục tác? Em nào chải bươi?
Em nào chíp chíp giọng người?
Em nào đạp mái với đời hớ hênh?
Bên ngoài trời rộng thênh thênh
Con chim sâu, hót trên cành sầu đông
Các em, cá chậu chim lồng
Thương nhau chớ mổ trụi lông sứt mào
Rát lòng đẻ được trứng đau
Thì xin đừng có mổ vào, mà kinh!
Lưới đời đan sợi tử sinh
Trò đời giăng mắc dây tình dây oan
Mổ đi em! Mổ nhẹ nhàng
Nhẹ thôi! Kẻo hột thóc vàng nhói đau!
24/6/2012
49. NẮNG
Từ trong rối rắm tiếng ve
Mới hay nắng gắt bên hè giòn tan
Mẹ ngồi giặt áo cũ càng
Tiếng ve đổ giọt nắng vàng đầy tay.
50. BIÊN HÒA ĐÊM XA EM
mưa ôm lấy gió cầu Ghềnh
khuya ôm phố lạnh, chúng mình ôm nhau
chiếc ô khấp khểnh trên cầu
không che nổi nụ hôn nhàu... tội chưa?
vòng tay ướt sũng cơn mưa
tóc em ướt sũng cả mùa yêu anh
đôi chân hai đứa chòng chành
nghe sông vỗ hết sóng tình vào đêm
môi anh thốt một tiếng: em
mà nghe da thịt run lên thiên đường
tình cờ, bất chợt và thương
rồi mai, mỗi đứa mỗi đường... khổ chưa?!
còn chăng? chỉ một đêm mưa?
ướt vào nhau, để cho vừa tình yêu
từ đây, để nhớ thật nhiều
nhớ cù lao phố, nhớ chiều trấn biên
làm sao anh có thể quên
phút ban sơ, nụ cuời hiền, trao anh
nhưng em ơi! Một chữ đành!
Dòng sông trôi, cuộn sóng tình về đâu?
Ngày mai nặng trĩu chuyến tàu
đưa anh đi, ánh mắt nhàu nhìn theo
cầm tay em, giọt mưa gieo
là bao nước mắt, càng đeo đắng sầu
còn gì gửi hết cho nhau
mà thương một miếng cau trầu lỗi têm
buồn! thì cứ khóc đi em
bờ vai anh đã ướt mèm nỗi riêng
sợi mưa kéo những muộn phiền
nụ hôn sao cứ xích xiềng chúng ta
đêm nay nước mắt thật thà
anh tan trong gió biên hòa và em.
51. PHỐ NÚI NGÀY VỀ
Pleiku! Pleiku!
Anh băng ngược dốc sương mù tìm em
Đèn vàng ủ giấc hoa đêm
Cho khao khát cũng vàng thêm dã quỳ
Lòng vòng con dốc tình si
Trăm năm nói những lời gì hỡi thông?
Phải chăng phố núi xao lòng
Mà hương gió thoảng ngợp nồng dạ lan?
Hẹn nhau phía dốc muộn màng
Anh nghe háo hức đã tràn lũng xanh
Ánh đèn thao thức trên cành
Dắt anh cùng với bóng anh lên cùng
Hẹn hò chồng chất hình dung
Chắc em gom hết thẹn thùng trao anh...
52. TIN NHẮN NGÀY TÌNH YÊU
gửi Linh Nhân
Tặng em một ngàn nụ hôn
Gửi qua tin nhắn... (Anh khôn quá trời!)
Mong em thông cảm cho thôi
Sôcôla với hồng tươi làm gì?
Chúng mình yêu kiểu nhà quê
Thương thầm nhớ trộm... rồi về với nhau
Mẹ cha sắm sẵn cau trầu
Lễ tình yêu thắm môi nhau mặn nồng
Em là vợ, anh là chồng
Tình yêu là chuyện phải lòng nhau thôi
Tính ra gần chục năm rồi
Càng yêu... nên ít khi rời nhau ra
Em làm mẹ, anh làm cha
Phước phần cha mẹ cho ta quá nhiều
Xa nhau nhớ, thế là yêu
Bên nhau, giữ nụ cười trêu là tình
Ghen thì em quá thông minh
Cốt là mình hiểu chúng mình đó thôi!
Ngày tình yêu đã lên ngôi
Anh thì ở tận xa xôi không về
Nhắn em tin nhắn phu thê
Ngàn nụ hôn với bộn bề nhớ mong
Không sôcôla, hoa hồng
Nhưng có thật một ông chồng nhớ em.
53. CHIỀU NGÓ XA XĂM
Thưa em, ngày cũ lại về
Lúa xanh ngăn ngắt triền đê, đã vàng
Con trâu đứng cạ cổng làng
Quăng đuôi, đẩy chiếc lá bàng xuống ao
Gió thương nhớ, thổi ngọt ngào
Cỏ đê mê, đứng nép vào bờ xanh
Bao nhiêu trái chín trên cành
Đợi em về, ướp hương lành lên môi
Chiều nay mây trắng chơi vơi
Lang thang tìm chỗ em ngồi ngày xưa
Anh băng bãi mía, ruộng dưa
Nghe chim tíu tít gọi mùa ái ân
Đất làng in dấu bàn chân
Rưng rưng từng hạt bụi cần cù rơi
Tiếng lòng ấp úng: em ơi!
Anh nằm với cỏ nhìn trời mênh mông.
54. BÊN GÓC CHÙA LÀNG
Khum tay ủ gió chùa làng
Trên môi biến dạng chưa tàn cuộc mê
Nắng loang ướt lá bồ đề
Tiếng chuông đột quỵ bên lề hoàng hôn
Đã non nửa thế kỷ buồn
Kiếp người như tấm bia mòn xanh rêu
Lòng như ngói rụng tiêu điều
Lặng câm, mà nát trăm chiều ruột gan.
NGUYỄN LÃM THẮNG
-----+++++++++++-----
NHỮNG CON CHỮ ĐƯỜNG PHỐ TRONG LỤC BÁT NGUYỄN LÃM THẮNG
Những con chữ “đường phố” trong lục bát Nguyễn Lãm Thắng
Du Tử Lê
Gần đây, tôi được đọc nhiều Lục Bát của một số người làm thơ trẻ. Tiếng thơ, đúng hơn tài năng của họ làm tôi hân hoan. Hạnh phúc. Như thể tôi chính là tác giả của những vần Lục Bát Mới. Lạ đó. Những Sáu Tám của họ, tự thân, như những đường gươm huê dạng, chưa hề thấy trước đây.
Chẳng những họ ra khỏi lối mòn kể chuyện mà, họ còn ra khỏi lục bát Huy Cận, vốn được xây dựng, kiến trúc trên những địa tầng hình ảnh mang tính hoài cổ. Hoặc những phóng ảnh rọi lớn từ nỗi buồn thân thế mơ hồ, chung chung, đã cliché từ căn bản “một chiếc linh hồn nhỏ / mang mang thiên cổ sầu”…
Mỗi đi tới, mỗi xác lập để có thể định hình trong tương lai của những tiếng thơ lục-bát-mới này, thường chọn cho họ một phong cách thi ca riêng.
Có người chọn hiển lộng những đổi mới quyết liệt về nhịp chảy của lục bát. Họ không cam chịu thân phận con tin trong nhà tù nhịp chẵn của những 2/2/2 (cho câu sáu) và 2/2/2/2 (cho câu tám) Hoặc nhịp đều 3/3 và 4/4 nữa. Họ phản ảnh thực tại đời sống hôm nay, bằng những nhịp lẻ hoặc nhịp chỏi; như sự tố giác (một cách buồn bã) những chiếc bóng bất trắc thường trực đeo bám sau lưng đời thường mỗi kiếp người.
Có người chọn hiển lộng khả năng hà hơi, phục sinh những con chữ đã chết, để chúng trở thành những con tôm tươi rói, búng thân vượt khỏi biển nước ao tù lục bát. Ngầu đục.
Lại có người chủ tâm, nỗ lực đem ngôn ngữ đường phố - - Những con chữ chưa có trong tự điển - - Những con chữ có thể yểu mệnh chỉ sau một thời gian sóng vai, cập kè nhịp chảy xô bồ, láo liên, chộp giựt, bất nhẫn đời thường vào Lục Bát của họ - - Như tuốt vỏ, lột da chính mình, để tận mắt thấy máu mình tươm ướt mối thương tâm!
Ghi nhận trên của tôi, đi ra từ 7 bài lục bát tôi nhận được khá lâu, của Nguyễn Lãm Thắng.
Vì khá lâu, nên tôi không nhớ tôi đã đọc bao nhiêu lần, 7 bài lục bát đó, của Nguyễn Lãm Thắng.
Điều tôi nhớ rõ, là niềm hân hoan của tôi, không hề tỷ lệ nghịch với số lần đọc lại.
Chỉ với 4 câu lục bát đầu của bài thứ nhất “Đầu Non Cuối Bãi”, Nguyễn Lãm Thắng đã cho tôi thấy “bản lĩnh” thơ của Nguyễn: Những mũi dao thọc sâu thân cây ngôn ngữ ngồn ngộn hè phố:
Co cái cẳng, gác cái tay
Phiêu phiêu, ta thích ngủ ngày với em
Kệ cha cơn gió khua rèm
Lá khô cứ rụng, chẳng phiền chúng ta”. (*)
Nếu là một người làm thơ thiếu bản lĩnh, tôi không nghĩ người đọc sẽ được (phải) chạm mặt với những từ ngữ thuộc loại văn nói không… lịch sự lắm… Như “cái cẳng”. Như “kệ cha”…
(Tôi chỉ hơi tiếc về phương diện tu từ học, nếu Nguyễn Lãm Thắng dùng chữ “con gió” thay vì “cơn gió” trước động từ “khua” thì ngữ cảnh của câu thơ sẽ mạnh hơn, thích hợp với cấu trúc ngôn từ).
Cũng vậy, ngay câu thơ mở đầu bài thứ hai, nhan đề “Cuối”, Nguyễn viết:
Thưa em, anh biết…chết liền
Bàn tay năm ngón làm phiền bàn tay
Đó là những chữ rất hiếm thấy, nếu không muốn nói là cá nhân tôi, chưa từng thấy trong lục bát của chúng ta, xưa, nay.
Còn nhiều nữa. Những danh từ mà nhiều chục năm sau, khi khoa học, kỹ thuật tiến bộ, người ta loại bỏ những tiện nghi hiện tại của chúng ta như:
May còn tâm sự cùng em
Dẫu cho cháy card, mòn sim cũng là
(Trích “ May còn tâm sự cùng em”)
(Ý tôi muốn nói, nếu muốn tìm hiểu một giai đoạn sinh hoạt nào đó, của nhân loại hôm nay, họ sẽ phải căn cứ vào chí ít, cũng 2 câu thơ trên của Nguyễn).
Hoặc nữa:
Trời mang mang, đất mang mang
Một đêm nằm nhớ văn lang quá trời
Ngôn ngữ nói trong hai câu thơ này của Nguyễn là “quá trời”. Nhưng khi nó đi ngay sau hai chữ “văn lang”, với tôi là một phối hợp tuyệt vời giữa ngôn ngữ đường phố với hoài niệm lịch sử xốn xang! Nó cũng là một thứ hoài cổ! Nhưng đó là một “hoài cổ” mới.. Hoài cổ của riêng Nguyễn Lãm Thắng. Tôi xin phép được nhấn mạnh. Như thế.
(…)
Tuy nhiên, cũng như khá nhiều người làm thơ trẻ hôm nay, trong lục bát của Nguyễn, có quá nhiều từ Hán-Việt!
Thí dụ:
“Kiếp người mọc một cánh chim
Vờn trong bão tố, lướt miền trầm kha”
(Trích “Cuối”)
Hoặc:
“Úa vàng vọt, giấc chiêm bao
Giở trang tục lụy, bước vào nhân gian
“Bể dâu thấm đá hồng hoang
Nỗi đau tiền kiếp mờ loang dấu đời”
(Trích “Máu đỏ bên trời”)
(…)
Tôi không biết có phải những nhà thơ trẻ của chúng ta, muốn chứng tỏ sự giầu có, phong phú của họ về phương diện từ ngữ do…đọc nhiều? Hay vì một lý do nào khác?
Nhưng, cách gì, với riêng tôi, chúng không mang một…chứng tỏ nào, khác hơn thứ ngôn ngữ tùy tiện. Dễ dãi. Nó hơi bị…“ba rọi”! Như thịt…ba rọi vậy.
*
Điều cuối cùng, tôi muốn nói với Nguyễn Lãm Thắng, trong bài viết ngắn này là:
- Tôi mong, mong lắm, ngày được uống với Nguyễn Lãm Thắng. Một ly cà phê, ở một nơi nào đó, giữa quê nhà. Thí dụ: Huế? Saigon? Hà Nội?
Vui lòng chăng (?) Người thi sĩ trẻ tuổi có “những con chữ đường phố trong lục bát”, cho tôi niềm hân hoan. Hạnh phúc. Mới.
Du Tử Lê
Calif. Oct. 20 . 2013
___________
(*) Tôi cố tình gạch dưới các con chữ để bạn đọc nhận biết nhanh hơn tính …đường phố hay văn nói của tác giả này.




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

BÀI MỚI ĐẮNG

Truyện ngắn: BÊN CÁNH GÀ CHÁNH ĐIỆN _ NGUYỄN HẢI ĐĂNG

Bên cánh gà chánh điện phần 1 BÊN CÁNH GÀ CHÁNH ĐIỆN Xe dừng lại với tiếng xột xoạt trên mặt đường, như bao chuyến xe đã ghé qua từ thuở ...