Thứ Bảy, 17 tháng 4, 2021

CHÚT TÌNH NẢY HẠT XỨ XA - NGUYỄN NGỌC TÂN

 Mới hay bạn đã nộp đơn, xin nghỉ hẳn, quyết rồi. Thế là lại thêm một thằng bạn nữa từ giã "nghề cao quý trong những nghề cao quý"! Biết làm sao được, âu cũng là một sự chọn lựa, biết đâu lại chẳng là cánh cửa vốn dĩ đã mong đợi từ lâu lắm rồi... Tái Ông mất ngựa thì cũng từ chính cuộc đời mà ra thôi. Chân cứng đá mềm Ngân nhé!

Xin đăng lại bài thơ cũ mình đã viết tặng bạn, như là nhắc lại một thời ăm ắp những kỉ niệm!
CHÚT TÌNH NẢY HẠT XỨ XA
(Tặng Hồ Thanh Ngân)
Bạn cười xứ nẫu chơi vơi
Quanh đôi mắt bạn đã rơi bớt buồn
Đâu như sương khói lạch nguồn
Xui con Sông Đốc hớp hồn biển khơi
Bước chân dừng lại cuối trời
Trông về thăm thẳm xa vời Phú Yên
Rằng buồn buồn với nỗi riêng
Rằng vui vui với vẹn nguyên quê nhà
Chút tình nảy hạt xứ xa
Nụ cười quánh đặc chén trà sớm mai
Nhấp cho ngọt giấc mơ dài
Biển khơi bốc khói làng chài bình yên
Mặt người bớt chút muộn phiền
Thênh thang mặt phố cho hiền mặt sông
Nhấp cho buổi sáng bớt mong
Mẹ đi chợ sớm về không lo gì!
Dập dìu kẻ đến người đi
Thì con Sông Đốc khác gì Sông Ba
Nhấp cho tan cái gần xa…
Mùa tựu trường 2008
NNT
Ảnh minh họa: Internet

ĐỀN THỜ TỐNG TRÂN - CÚC HOA Ở PHÙ CỪ, HƯNG YÊN - ĐẶNG XUÂN XUYẾN

 ĐỀN THỜ TỐNG TRÂN - CÚC HOA Ở PHÙ CỪ, HƯNG YÊN

 

Tục truyền rằng, vào thời nhà tiền Lý (bia Văn Miếu ở Hưng Yên ghi là thời Trần) ở xã An Đô, tổng Võng Phan, huyện Phù Dung (nay là thôn An Cầu, xã Tống Trân, huyện Phù Cừ) có một người họ Tống, tên gọi Thiệu Công thuộc dòng dõi thi thư, lấy vợ người xã Phù Oanh cùng huyện Phù Dung, tên là Đào Thị Cuông. Vợ chồng sống rất nhân từ, hay làm điều thiện... nên nhà Trời đã sai thiên sứ xuống đầu thai. Mang thai 11 tháng, bà Đào Thị Cuông mới sinh một cậu bé khôi ngô, tuấn tú vào ngày rằm tháng Tư năm Bính Ngọ.

Lên 3 tuổi, Tống Trân đã rất giỏi âm luật, cha mẹ rất yêu thương nên đặt tên là Trân. Lên 5 tuổi, Tống Trân đã có khí chất thông minh, thiên tư sáng suốt, học một biết mười, trên từ thiên văn, dưới đến địa lý đều am hiểu tinh tường.

Khi Tống Trân cùng mẹ lang thang hành khất, đến Sơn Tây vào một gia đình trưởng giả giàu có ăn xin, được Cúc Hoa (con gái ông trưởng giả) đem lòng yêu mến vì tài đối đáp thông minh của Tống Trân. Ba người đưa nhau trở về quê hương làm ăn.

Đến năm Tống Trân 7 tuổi vua Lý Nam Đế mở khoa thi để tuyển chọn nhân tài và đến ngày 29 tháng 9, Tống Trân vào kinh ứng thí, cả ba kỳ đều đỗ thủ khoa. Đến ngày mồng 1 tháng 2 năm Quý Sửu, ông đỗ Trạng Nguyên. Vua khen rằng: Kẻ sĩ cả nước chỉ có một Tống Trân là tướng tài mà không có người thứ hai.

Ngày mồng 10 tháng 4, vua ban cho cờ biển, một nghìn vuông gấm và mười đĩnh vàng cho về vinh quy bái tổ.

Trở về làng bái yết tổ tông, thăm hai bên nội ngoại, khao vọng làng xã trong một tháng, rồi cưới nàng Cúc Hoa làm vợ. Tống Trân làm nhà ở làng Phù Oanh, cho vợ trông coi rồi trở lại kinh thành. Được ba tháng, vua cử ngài đi sứ sang Bắc quốc. Vua Trung Quốc dùng đủ mọi cách để thử tài Tống Trân, nhưng quan Trạng đều ứng đối trôi chảy, xử thế mưu trí. Vua Trung Quốc khen là nhân tài thứ nhất trong 18 nước chư hầu và phong làm "Lưỡng quốc trạng nguyên". Vua Tầu muốn gả con gái cho nhưng Ngài từ chối, vì thế bị giam vào chùa Linh Long trong một trăm ngày, không cho thức ăn, nước uống. Tại đây, ông đã nảy ra sáng kiến bẻ ăn tượng phật (được làm bằng chè lam để thử tài trạng nước Nam) và uống nước lã, nên một lần nữa, vua Tàu phục tài bèn phong làm "Phụ quốc thượng tể Đẩu Nam Tống đại vương".

Mười năm đi sứ, khi Tống Trân trở về thì Cúc Hoa đang bị ép lấy chồng khác. Tống Trân giả dạng người hành khất để dò la tình ý, biết Cúc Hoa vẫn thủy chung với mình, khen Cúc Hoa đủ tam tòng, tứ đức, thực là nữ trung Nghiêu, Thuấn. Tống Trân đón vợ về, cùng nhau đoàn tụ. Vua biết chuyện, đã phong cho Cúc Hoa làm "Quận phu nhân".

Khi Lý Nam Đế băng hà, Triệu Quang Phục lên ngôi hiệu là Triệu Việt Vương, có vời Tống Trân ra làm "Phụ chính đại thần". Được hơn mười năm, Tống Trân ngoài 60 tuổi, mới dâng biểu cao quan về quê dạy học. Cúc Hoa không có con, lại mắc chứng bệnh đau bụng, ba hôm sau thì mất (ngày 3 tháng 3). Năm năm sau, Tống Trân bị chứng bệnh "mã đao" (hạch ở cổ) và mất ngày mồng 5 tháng 5 năm Tân Hợi.

Ngài được phong sắc "Thượng đẳng tối linh phụ quốc Tống Trân đại vương" và về sau được truy phong làm "Thượng đẳng phúc thần".

Theo quy định hàng năm, lễ hội làng được tổ chức từ ngày 10 đến ngày 17 tháng 4 âm lịch, trong đó ngày 13 và 14/4 là ngày hội chính. Ngày 13/4 tiến hành rước kiệu từ các đền, chùa trong làng. Trong ngày chính hội (tức ngày 14/4) dân làng rước kiệu quan Trạng đi vòng quanh làng với đoàn tuỳ tùng, cờ xí, võng lọng trông rất uy nghi. Và đến ngày 16/4 lại rước kiệu về các đình, đền, chùa để an vị. Ngày 17/4 làm lễ bế hội. Lễ hội đền Tống Trân là một trong những lễ hội lớn nhất của huyện Phù Cừ.

-------------

(Trích từ VÀO CHÙA LỄ PHẬT: NHỮNG ĐIỀU CẦN BIẾT của Đặng Xuân Xuyến ; Nhà xuất bản Văn hóa Thông tin 2006)


CHÙM THƠ ĐỜI TINH CHỌN - PHẠM NGỌC THÁI

 CHÙM THƠ ĐỜI TINH CHỌN - PHẠM NGỌC THÁI

                              Trích trong tập "64 bài thơ hay", Nxb Hồng đức 2020


image.png

 

           LÀM MA EM VỢ               

                    Viết theo quan điểm phật giáo

                       trong Kiều của Nguyễn Du

 

                                     *

Em kết liễu! Tự giải thoát mình khỏi " kiếp"
Chết thật hèn, nhưng sống thế càng ôi
Anh thắp cho em một nén nhang đời
Và lễ tạ: Nam-mô-di-phật!

Người sống đưa chân người chết đây
Đầu bạc làm ma mái xanh này
Mẹ, cha... queo quắt còn ham thọ
Em nhởn thanh xuân lại vội quay.

Em ơi: chữ “kiếp” trước chữ “người”
Sống cần cố gắng. Chết rồi thôi
Hãy đi, yên nhé! Coi hết nợ… (*)
Anh ở vì chưng trả nợ đời.
……       


(*) 
Nàng Kiều trẫm mình trên sông Tiền Đường muốn quyên sinh, nhưng lại được Giác Duyên vớt cứu. Theo thuyết bản mệnh Phật giáo trong Kiều của Nguyễn Du: “ Nàng chưa thể chết vì chưa trả hết nợ đời! ”.

 -  Câu thơ này ý muốn vấn an linh hồn em: Em đi coi như đã trả hết nợ đời rồi, đó em!



       XEM TRANH BÁN LOÃ THỂ

                      Tưởng nhớ bài thơ "Tranh loã thể" nổi tiếng
                                         của thi nhân Bích Khê

                                               * 
Nàng để hở một vòm trời tuyệt mỹ
Thế giới là đây! Cuộc sống là đây!
Nàng gieo hoa và ý nghĩa loài người
Nhưng cũng đẻ cả chiến tranh và hoà bình, ra từ trong bụng.

Lui xuống dưới nàng: Một rừng sâu um tùm che hang động
Lên trên nàng: Đôi mỏm núi trắng vô biên
Thân thể nàng tràn đầy hương nhụy phấn
Thiếu nữ khỏa thân mình? Hơn bao lời hoa mĩ phát ngôn…

Em như gió trăng mà rung động cả vua chúa, thánh thần
Cuộc sống cần em
Đâu có cần chiến tranh và bom nguyên tử?
Khi em cởi ra nhiều: Điểm báo thế giới càng hiện đại văn minh (1)
Nhưng điều đáng đớn đau: Là tính nhân loại
Con người ngày càng nhiều dã tâm, gây tội ác !? (2)

………..                         

 
(1)  Thế giới càng hiện đại, văn minh: Khuynh hướng triển lãm thân thể của các thiếu nữ càng phát triển, tới mức gần như cởi truồng.
(2)   Nhà văn Nga Ai-Ma-Tốp đã cảnh báo trong tác phẩm "Đoạn đầu đài" nổi tiếng của ông rằng: Thế giới, cái ác vẫn lấn át cái thiện! Và, con người hiện đại còn ác hơn con sói.

 

image.png




           EM BÁN XOÀI

                       Nhớ về người con gái sống kiếp giang hồ

                         đã gặp sau chiến tranh 1975.

 

                                                    *

- Anh trai mua xoài cho em đi?

Nha Trang! Ta nhớ Nha Trang!

Em bán xoài đi đêm trên cát trắng
Bãi biển chập chờn kiếp đời các cô gái lang thang
Dưới hàng dừa se sẽ gió ru êm
Dãy cột đèn đứng đêm côi lạnh.

Xoài em chín. Đêm tàn canh em đón khách…
Giọt thơ buồn như ngọc sương rơi
Em bán xoài thơm! Em bán xoài thơm!
Biển to lớn. Bóng em nhỏ thẫm.
Linh hồn treo ngoài thế giới em đi
Trên những cành dừa hay trong đám mây qua?

Thế giới em đi “vòng thiên la địa võng“
Tóc còn xanh, em bán kiếp đời trôi
Xoài em thơm, hương toả mát thân người
Ai mua xoài. Còn ai có mua em?

 

Các cô gái đi đêm như các cột đèn
Bóng nuốt lẫn vào bờ cát ấy...
Biển ru ta và ta ru em
Dưới hàng dừa xứ sở gió ngàn năm.

 

 

 

     ĐÊM TRUNG THU VÀ ĐỨA ĂN MÀY


Trước đứa ăn mày, tất cả chúng ta Hoá Thánh!
Nó đói lòng, cúi lậy rất từ bi
Đêm trung thu, đèn hoa giăng sáng
Không che nổi cái bóng gầy đi của đứa ăn mày.

Nó còn địu một bé em còm cõi
Ăn mày từ thuở khai sinh
Hai đứa ăn mày, mặt lạnh như trăng
Hoà phối cảnh vào bức tranh xứ sở…

Tôi đang đắm hồn say tìm thi tứ
Gặp cảnh tình, lòng bỗng rối ren
Biết trên đời còn lắm nỗi thương tâm
Cố trốn quên, cũng không trốn nổi.

Dưới gầm trời này, có phải đã muôn năm như vậy?
- Kẻ cần cơm bên những đứa cần vàng...
- Lũ cần tình thương, sống lẫn giống bạo tàn...
Và gộp lại, gọi chung là Nhân Thế !?

Con chim thơ ngửa cổ lên trời cao để
Hót chơi hay là vứt bút đi?

                  
PHẠM NGỌC THÁI

Thứ Năm, 15 tháng 4, 2021

BỨC THƯ TỪ KẺ QUY HÀNG - KHÉT

 Bức thư từ kẻ quy hàng

Khoảng 15 ngày trước, tôi gọi về thăm anh, nơi “chiến hào” cũ, anh cho hay đã nộp đơn nghỉ việc. Gần 20 năm sương gió xứ người, gần nửa đời anh tìm cái gì nơi cuối đất? Tôi chẳng biết, dù cho tôi cũng đã từng chiến đấu với nó, tôi buông tay và chạy, như chạy khỏi bản thân mình. Tôi rời chiến địa. Mọi cuộc đối diện với lòng mình bao giờ cũng khó, phải không anh?
Từ thành đô, tôi thì thầm hỏi anh sẽ làm gì những ngày kế tiếp? – anh nói chưa biết. Ừ cũng đúng, giờ anh buông tay, đời mà, gió ngoài kia vẫn thổi, ai mà biết trước chuyện gì đang đuổi theo ta. Anh dự định sẽ về Phú Yên với mẹ.
Tôi nghe đến đó, trong lòng chực trào, uất nghẹn. Nhìn lên mây trắng ngang đầu, mây ơi, quê mây ở đâu, mây đang bay đi tìm gì?
Tháng này mưa đã ghé nhân gian, phượng nở đỏ, bắt đầu cho sự chia xa. Tôi nào đủ can đảm để trách phượng buồn, nào đủ can đảm để nhìn vào mắt anh đâu. Tôi hèn, tôi sợ. Sợ những điều linh trưởng đang ẩn trong chúng ta, những sợi buồn không có khói, nhưng nó ám ảnh, chờ chực và muốn tung khỏi lòng ngực bất cứ khi nào có thể.
Ừ, về với mẹ đi anh: Ngàn năm mây trắng trên đầu/ Ngàn năm vắng mẹ ta cầu yêu thương? Tôi cúp máy. Thờ thẩn cả ngày vì không biết nên buồn hay vui cho anh. Anh nghỉ dạy, âu cũng là một sự giải thoát cho chính mình, vì tôi biết, bọn mình – những kẻ yếu lòng nhất thế gian…
Tôi chợt nghĩ về mẹ anh, ngày anh rời Tháp Nhạn, thế đi vững chãi, bước chân hoài bão, anh gói mộng Kinh Kha, anh trẻ lắm, rất trẻ.
Lưu lạc tận Cà Mau, sông nước không làm anh sợ, tiếng bìm bịp kêu nước ròng nước lớn khoét đêm thâm u không làm anh nao núng. Bây giờ anh về với mẹ, đượm buồn trên mi mắt. Anh không thể nào trả lại cho mẹ một người trai ôm mộng kinh kỳ,…
Anh Ngân, phượng lại nở màu huyết trên con đường chúng ta đi.
Anh Ngân, trên hành trình về với mẹ, ghé ngang tôi, nhìn vào mắt nhau để sống lại ngày xưa cũ nhé!
Thân mến.
Có thể là hình ảnh về văn bản cho biết '"Mẹ tao chỉ muốn tao quanh quẩn Lính kiểng châu thành, lính phất phơ Mày nghĩ tụi mình như cánh gió Ai đ‘i nhố‘t gió được bao giờ?"'

Thứ Tư, 14 tháng 4, 2021

CHIA TAY 18 NĂM DẠY HỌC Ở CÀ MAU

 Chia tay người anh cả của gia đình Sử - địa - công dân.

Người anh biết rộng, hiểu sâu, sống tình cảm, hiền lành, không để ai phải mất lòng.
Thời gian tới, mong anh luôn sống vui vẻ, nhiều sức khỏe, làm được điều mình thích.
Có thể là hình ảnh về 9 người, trong đó có Pham Xuan, Ngà Thanh, Trần Tố Nhi, Lữ Thu Linh, Đà Thạch, Trần Mỹ Huê, Nguyễn Cảnh Tiên và Toan Pham, mọi người đang đứng, mọi người đang ngồi và trong nhà
Gia đình Sử - địa - gdcd!!!!
Chúc thầy luôn mạnh khỏe, an yên và vui vẻ!!!!
Mọi người luôn nhớ về thầy!!!!
P/s: thầy đừng buồn vì chưa có đứa học trò "ruột ", bởi thầy đã có những đứa học trò rất kính trọng và yêu quý thầy!!!!

BÀI MỚI ĐẮNG

Truyện ngắn: BÊN CÁNH GÀ CHÁNH ĐIỆN _ NGUYỄN HẢI ĐĂNG

Bên cánh gà chánh điện phần 1 BÊN CÁNH GÀ CHÁNH ĐIỆN Xe dừng lại với tiếng xột xoạt trên mặt đường, như bao chuyến xe đã ghé qua từ thuở ...