“Gió đưa trăng, thì trăng đưa gió
Trăng lặn rồi, gió biết đưa ai ?”
Đưa ai qua, qua quảng vắng Dốc dài (*)
Chiều chập chọang, Truông Hòn rơm, Suối nước (*)
Trăng quạnh quẽ, trôi câu thề óng mượt
Sóng trở mình, ùa thức dậy sớm mai
*
Rừng thì Lớn (*), mà em sao bé nhỏ?
Trĩu nặng đường xa, quá khứ vội vàng!
Đời thiếu nữ đã qua vầng trăng tỏ
Vọng tiếng đời, tiếng cát gọi mùa sang
*
Năm tháng nào rơi dọc lối anh đi
Tàu thì Bể (*), mà em hiền như cát
Ai tuổi trẻ một thời, nghêu nghao hát
Đằng trước, đằng sau, dấu cát phẳng lì
*
Xẩm trắng, xẩm đen (*) mờ mịt một màu
Ai hay em? Biết sao mà không thấy?
“Hai mốt nước nằm, hai lăm nước dậy”
Biết con nước nào ta lại gặp nhau…
*
Đưa ai qua, đường xa ngái dặm dài
Tình yêu mới, như một ngày đã cũ …
Trong vắt, nguyên sơ, triều dâng, bão lũ
Son sắt trên đường, ta bước tới ngày mai…
Lê Thanh Hùng
____________
(*) Tên địa danh ở xã Hồng Phong, Bắc Bình, Bình Thuận
- Chử nghiêng: Ca dao
Lối cũ em về
Nắng theo em, hay em là nắng?
Vụt sáng lên trong bóng chiều tà
Lơ đểnh bước bên lề phố vắng
Xốn xang chiều, thắc thỏm mờ xa
*
Bâng quơ, tiếng ghi ta vọng lại
Bài ca buồn, như rối lòng ta
Lời hẹn cũ, quên dòng trôi mãi
Khói sương xa, đọng bến quê nhà
*
Điều hư ảo, thời gian khỏa lấp
Lối em về, mùa ngập đường hoa
Bến sông xưa, một thời e ấp
Ngày trôi mùa, xa vắng nhạt nhòa
*
Em có nghe, ngày xưa đồng vọng
Nhịp đời reo, hối hả thiết tha
Sao lặng lẽ, mờ chìm vòng sống
Tình hồn nhiên, say đắm thật thà!
*
Anh sẽ đến, như ngày đã đợi
Chờ em, qua mấy độ đôi mươi?
Dẫu đã biết, tầm xa chấp chới
Vẫn còn đây, nguyên vẹn tiếng cười
Lê Thanh Hùng
Dang dỡ
Bài ca
Em hát
Chưa bao giờ tròn vẹn
Cứ đến đoạn này
Lại ngưng bặt
Thanh âm
Như đánh rơi
Điều gì ?
Bao năm ghìm nén
Sao cố đi tìm
Trong tiếng vọng
Xa xăm ...
Lê Thanh Hùng
Bắc Bình, Bình Thuận
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét