Thứ Tư, 21 tháng 5, 2014

NHỮNG HUYẾT THƯ BIỂN ĐÔNG


Không làm nắm đấm trong tay kẻ khác
                                                                       Bùi Chí Vinh 
 

Chúng ta hoàn toàn tự do
Tự do thiếu ăn, tự do mất ngủ, tự do không yêu, tự do ngưng bài tiết
Tôi sở hữu tự do và tôi mơ

Tôi mơ thấy mình cắm cờ trên quần đảo Hoàng Sa
Thấy lũ thủy tộc tóc đuôi sam Mãn Thanh bám vào da như giòi bọ
Thấy đám hậu duệ Mã Viện lưu manh dựng trụ đồng
Thấy hàng loạt ấn phong “An Nam quốc vương” nằm xếp xó
Tôi tỉnh dậy và được quyền ra tuyên bố
“truyện Kiều còn, tiếng ta còn, tiếng ta còn, nước ta còn”
Nhân danh một thành viên thế kỷ 21 của con Rồng cháu Tiên, tôi khẳng định
Hễ Việt Nam còn một người là còn nước còn non
Tôi lại mơ thấy mình lang thang trên xứ sở lắm tài nguyên
Thấy thác Bản Giốc ngược nguồn về phía Bắc
Thấy công nhân khai thác mỏ bauxite Tây Nguyên lơ lớ tiếng Tàu
Thấy bùn đỏ ứa ra như nước mắt
Không làm nắm đấm trong tay kẻ khác
Tôi tự do viết bài hịch của mình
Sau một ngàn năm làm nô lệ tối tăm cho bọn thiên triều phương Bắc
Chúng ta có quyền chọn con đường đi tới bình minh !
 
 
 

Biển Đông:" Hãy để cho những người yêu hòa bình chuẩn bị cho chiến tranh" - Nhà văn Sương Nguyệt Minh


Biển Đông:" Hãy để cho những người yêu hòa bình chuẩn bị cho chiến tranh" - Nhà văn Sương Nguyệt Minh


Có một định mệnh khốn khổ, khốn nạn theo quy luật sinh tồn của tự nhiên “cá lớn nuốt cá bé”, cây lớn phủ trùm cây bé, bị bóng dâm cớm nắng èo uột rồi chết. Trong xã hội man rợ hay văn minh, từ ngàn năm nay cũng có chuyện: Các nước nhỏ ở cạnh nước lớn bao giờ cũng bị đè nén, ăn hiếp, bị cống nạp, rồi cuối cùng bi kịch mất nước xảy sau cuộc xâm lăng, hoặc bị gặm dần lãnh thổ đến khi bị thôn tính trọn vẹn.
Việt Nam cũng ở bên một “ông bạn lớn”, nhìn lại quá khứ dân tộc ta có một lịch sử huy hoàng, nhưng đẫm nước mắt và đầm đìa máu bởi giặc ngoại xâm liên miên. Một ngàn năm Bắc thuộc đằng đẵng, rồi họa xâm lăng của Hán, Đường, Tùy, Tống, Nguyên, Minh, Thanh…; đến thời hiện đại “bốn phương vô sản đều là anh em” thì “ông bạn lớn” Hán hóa cũng chẳng xót gì máu xương “anh em” nên nỗi tương tàn tháng 2.1979. Có thể nói, lúc nào chủ nghĩa Đại Hán Trung Quốc cũng là mối đe dọa nguy hiểm, khủng khiếp và truyền kiếp với Việt Nam. Ấy là chưa kể giặc ngoại xâm từ đâu đó mịt mù xa lắc như Pháp, Nhật, Mỹ cũng mò đến đô hộ…, đến mức nhạc sĩ Phạm Minh Tuấn phải cất lên những lời ca vừa hào hùng vừa ai oán: “Đất nước tôi, đất nước tôi, đất nước tôi! Từ thuở còn nằm nôi. Sáng chắn bão giông, chiều ngăn nắng lửa.” Cho đến lúc này, tôi vẫn chưa cắt nghĩa được vì sao đất nước ta chịu họa giặc ngoại xâm đằng đẵng triền miên như vậy?

Thứ Ba, 20 tháng 5, 2014

GÂY HẤN BIỂN ĐÔNG ,TRUNG QUỐC TRẢ GIÁ


Gây hấn biển Đông, Trung Quốc trả giá

Tàu Trung Quốc hung hăng phun vòi rồng sang tàu Việt Nam.
Tàu Trung Quốc hung hăng phun vòi rồng sang tàu Việt Nam.

Trước hết, xâm phạm trên vùng thềm lục địa và vùng đặc quyền kinh tế rõ ràng thuộc chủ quyền Việt Nam, Trung Quốc đã ngang nhiên vi phạm luật pháp quốc tế. Cách diễn giải kỳ quặc của Trung Quốc về Công ước Liên Hợp Quốc về Luật Biển 1982 không được bất kỳ ai thừa nhận. Điều đó cho thấy Trung Quốc sẵn sàng cậy mình nước lớn, vi phạm công pháp để tranh đoạt lợi ích. Hành động này chứng minh Trung Quốc không phải một cường quốc có trách nhiệm, hủy hoại nghiêm trọng uy tín nước này.
Thứ hai, Trung Quốc thể hiện là một quốc gia không đáng tin cậy, thường nói một đằng làm một nẻo. Ngoài miệng Trung Quốc cam kết thực hiện đầy đủ Tuyên bố về ứng xử của các bên ở biển Đông, nhưng trên thực tế lại làm ngược lại. Cắm giàn khoan khổng lồ xuống biển Đông, Trung Quốc phớt lờ các cam kết đa phương với ASEAN và song phương với Việt Nam. Điều này chỉ càng thúc đẩy các nước ASEAN rời xa, thậm chí muốn thoát hẳn khỏi quỹ đạo Trung Quốc, ngay cả một số nước trung lập như Indonesia và Malaysia trước đây còn lưỡng lự nay cũng thay đổi quan điểm.

Thứ Ba, 13 tháng 5, 2014

ĐỀ XUẤT TRIẾT LÝ GIÁO DỤC VIỆT NAM


Đề xuất triết lý giáo dục Việt Nam


Mạc Văn Trang
Trong những năm gần đây, vấn đề triết lý giáo dục, triết học giáo dục rộ lên, lắng xuống, lại rộ lên… Nhiều cuộc hội thảo, rất nhiều bài viết trên báo chí nhưng hình như càng bàn càng rối. Từ trước tôi chưa bao giờ lên tiếng về vấn đề này, vì cũng xa với chuyên môn và nghĩ rằng, giáo dục là hệ thống con nằm trong hệ thống mẹ xã hội, sao quẫy ra khỏi cái hệ thống mẹ? Nhưng gần đây phải chú ý vì thấy Bộ trưởng Giáo dục Phạm Vũ Luận đã tìm ra triết lý đây rồi: “Tôi xin khẳng định triết lý trực tiếp của giáo dục chúng ta là Nghị quyết 29 của Trung ương. Các quan điểm, đường lối của Đảng về phát triển giáo dục, đào tạo thì nhiều nhưng gần đây nhất là Nghị quyết 29. Ở đây thể hiện cả truyền thống tinh hoa, kinh nghiệm của cha ông ta trong quá trình phát triển và làm giáo dục và cả những vấn đề cập nhật, hội nhập theo quan điểm của chúng ta”, Bộ trưởng Luận khẳng định. (VTV News 30/4/2014).

THƯ NGỎ CỦA CHỦ TỊCH HỘI NHÀ VĂN VIỆT NAM


Thư ngỏ của Chủ tịch Hội Nhà văn Việt Nam gửi Chủ tịch Hội Nhà văn Trung Quốc



Kính gửi nhà văn Thiết Ngưng - Chủ tịch Hội nhà văn Trung Quốc
Thưa đồng chí,
Thay mặt Ban chấp hành Hội Nhà văn Việt Nam và nhân danh cá nhân, tôi xin gửi tới đồng chí và các đồng nghiệp Trung Quốc lời chào trân trọng; đồng thời bày tỏ sự quan ngại sâu sắc đối với việc: từ ngày mùng 2 tháng 5 năm 2014, Trung Quốc cho kéo giàn khoan Hải Dương 981 xâm nhập trái phép vùng đặc quyền kinh tế, thềm lục địa của Việt Nam tại tọa độ 15029’58” vĩ Bắc - 11012’06” kinh Đông, vào sâu trong thềm lục địa của Việt Nam 80 hải lý, cách đảo Lý Sơn 119 hải lý, cách bờ biển Việt Nam 130 hải lý nhằm tiến hành khoan thăm dò thềm lục địa của Việt Nam, đồng thời đã huy động số lượng lớn tàu hộ tống đi cùng, trong đó có cả tàu quân sự. Các tàu này đã cố tình đâm va vào các tàu thực thi pháp luật – tàu Cảnh sát biển và tàu kiểm ngư của Việt Nam đang hoạt động chấp pháp tại vùng đặc quyền kinh tế và thềm lục địa của Việt Nam, gây thiệt hại về tài sản, đe dọa nghiêm trọng tính mạng các ngư dân và công chức Việt Nam thi hành nhiệm vụ.
Việc làm trên của Trung Quốc đã vi phạm nghiêm trọng luật pháp quốc tế, đó là Công ước của Liên hợp quốc về Luật biển năm 1982 mà Trung Quốc là quốc gia thành viên. Hành động này cũng đã đi ngược lại Tuyên bố về cách ứng xử của các bên ở Biển Đông (DOC) giữa Trung Quốc và các nước ASEAN. Hành động ngang nhiên nói trên vi phạm nghiêm trọng chủ quyền của Việt Nam đối với các vùng đặc quyền kinh tế và thềm lục địa, vi phạm luật pháp và thông lệ quốc tế, gây ảnh hưởng tiêu cực quan hệ nhiều mặt, tổn thương tình cảm vốn có giữa nhân dân hai nước.

BIỂN ĐÔNG KHÔNG PHẢI LÀ CÁI AO NHÀ CỦA TRUNG QUỐC


Biển Đông không phải là cái ao nhà của Trung Quốc - Nhà thơ Trần Đăng Khoa trả lời phỏng vấn

vanhairphong.com giới thiệu với bạn đọc bài trả lời phỏng vấn Báo Giáo dục Việt Nam của Nhà thơ Trần ĐăngKhoa. Trần Đăng Khoa gọi hành động gây hấn với Việt Nam của Trung Quốc trên biển Đông  là "bẩn thỉu" của một "tên ăn cướp"...
TRUNG QUỐC ĐANG LỪA DỐI MỘT CÁCH TRƠ TRẼN
Trung Quốc đã huy động 80 tàu các loại bảo vệ giàn khoan HD981 xâm phạm thềm lục địa Việt Nam. Thậm chí tàu Trung Quốc còn chuẩn bị vũ lực đe doạ tàu cảnh sát biển và ngư dân Việt Nam. Đã từng là một người lính ở Trường Sa, khi biết sự việc tâm trạng ông thế nào?
Nhà thơ Trần Đăng Khoa: Tôi không ngạc nhiên khi Trung Quốc đưa giàn khoan lấn sâu vào thềm lục địa Việt Nam và mang cả một đội tàu hùng hậu, trong ấy có cả tàu chiến, rồi máy bay chiến đấu yểm trợ xâm lấn biển đảo Việt Nam. Vì sao tôi không thấy bất ngờ? Các bạn có thể nhìn lại các sự kiện vào năm 1974, 1979 và 1988 thì sẽ thấy rất rõ mưu đồ của Trung Quốc là muốn gặm dần lãnh thổ Việt Nam, bao gồm cả đất liền và trên biển.
Hoàng Sa, Trường Sa luôn là những chảo lửa, không biết sẽ bùng lên lúc nào. Đây cũng là vùng lãnh hải thiêng nhất và cũng bất an nhất của nước ta. Nếu đất nước của chúng ta có những biến động thì sẽ bắt đầu từ vùng sóng gió này.
Việt Nam và Trung Quốc bắt tay nhau, coi nhau như những người bạn tốt. Giữa ta và nước láng giềng có 16 chữ vàng: “Ổn định lâu dài, hướng tới tương lai, láng giềng hữu nghị, hợp tác toàn diện". Nhưng dường như người bạn láng giềng đã phản bội điều đó, dối trá một cách trơ trẽn…
Nhà thơ Trần Đăng Khoa: Chúng ta đã tôn trọng, thực hiện đúng cam kết, nhưng Trung Quốc luôn nói một đằng làm một nẻo. Cái bi kịch lớn nhất của nước ta là lại phải ở bên cạnh một ông bạn nham hiểm và rất xấu tính. Ở các nước khác trên thế giới, trong đó hầu hết là các nước tư bản, họ sống với nhau rất êm đềm, hòa thuận. Tôi đi từ Pháp sang Đức, từ Pháp sang Bỉ, hay từ Anh sang các nước khác, không thấy có biên giới, không thấy hải quan. Cứ đi thẳng một lèo. Khi nhìn lên biển chỉ đường, thấy dòng chữ khác, mới hay mình đã sang nước khác rồi.

BÀI THƠ "TIẾNG BIỂN "CỦA NGƯỜI LÍNH ĐẢO LAY ĐỘNG TRIỆU TRÁI TIM


Bài thơ 'Tiếng biển' của người lính đảo lay động triệu trái tim.

Bài thơ của người lính gửi về hậu phương xuất hiện trên Facebook ngày 8/5 nhận được hàng nghìn chia sẻ và được phổ nhạc thành bài hát.
Tiếng biển xuất hiện trong bối cảnh tình hình biển đảo đang nóng lên từng ngày bởi sự kiện Trung Quốc đưa giàn khoan HD 981 vào vùng biển chủ quyền của Việt Nam.
Untitled-2.jpg
Bài thơ Tiếng biển nhận được nhiều sự quan tâm của cộng đồng mạng. Ảnh: Facebook Lính biển Việt Nam.
Bài thơ là tiếng lòng của người lính biển đang công tác ở đảo xa gửi về đất liền, nơi có người vợ thân yêu và con gái nhỏ. Nhớ con gái, anh nhờ vợ: "Em hãy đưa điện thoại kề gần nôi/ Để con chúng mình nghe tiếng của biển khơiAnh không thể ẵm bồng ru con ngủ/ Gửi tiếng biển về yên giấc con thôi".
Anh kể cho hậu phương biết tiếng biển lúc rì rào, tha thiết, lúc gầm gào, sục sôi. Anh nhờ vợ thắp hương khấn mẹ và nhắn nhủ với cha đôi lời rằng anh và đồng đội vẫn vững vàng nơi biển đảo xa xôi, chắc tay súng để bảo vệ chủ quyền dân tộc. Cuối cùng, người lính biển nhắn nhủ với người vợ thân yêu Chiều nay nhé hết ca anh lại hẹn/ Gọi để vợ nghe tiếng biển, tiếng yêu đời.
Cũng là người lính và sắp có con đầu lòng, anh Trịnh Văn Dũng công tác tại Lữ đoàn 82, Quân khu 2, nhận xét: "Đọc bài thơ này mình gần như phát khóc, chỉ có thể là tấm lòng người chiến sĩ".

Thứ Hai, 12 tháng 5, 2014

XUYÊN TẠC VÀ ĐẠO VĂN TRONG "ĐI TÌM XUẤT XỨ THƠ HỒ CHÍ MINH"


Xuyên tạc và đạo văn trong "Đi tìm xuất xứ thơ Hồ Chí Minh"

Tác phẩm đạt giải Hội nhà văn Việt Nam của Lê Xuân Đức
 Hoàng Tuấn Công
“Đi tìm xuất xứ thơ Hồ Chí Minh”,là sách được giải cao nhất của Hội Nhà văn Việt Nam trong cuộc vận động sáng tác, quảng bá tác phẩm văn học nghệ thuật, báo chí viết về chủ đề “Học tập, làm theo tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh. Sách đề tên tác giả:“Lê Xuân Đức Dạy văn, Viết văn, Hội viên Hội nhà văn Việt Nam, Đại biểu quốc hội khóa VIII”.

 
 “Đi tìm xuất xứ thơ Hồ Chí Minh” có hai phần. Phần I “Thơ tiếng Việt” và phần II “Thư chữ Hán”. Những gì Lê Xuân Đức viết trong phần I rất khó xác minh đúng sai, kiểm chứng thông tin. Vì nhiều đoạn, Lê Xuân Đức kể giống như chính mình là người chứng kiến mà không hề chú thích theo nguồn tài liệu nào. Bởi vậy, chúng tôi không thể lại “đi tìm xuất xứ” những dòng Lê Xuân Đức viết. Tuy nhiên, phần thơ chữ Hán số lượng hơn 30 bài, nhác qua đã thấy tới nửa số bài có vấn đề. Và “vấn đề” ở đây cũng không có gì mới. Tức cái sai vẫn mang dấu ấn của Lê Xuân Đức: “chữ tác đánh chữ tộ”, phá hỏng nguyên tác thơ Hồ Chí Minh, và đạo văn. 

I. CHỮ TÁC ĐÁNH CHỮ TỘ:

1. Bài “Tặng Bùi công”:

Câu "Khán thư sơn điểu thê song hãn" (Lúc xem sách chim rừng vào đậu ở cửa sổ).
Chữ "hãn"  trong “song hãn” nghĩa là cái song cửa, một âm đọc khác là “can” trong từ “lan can”-hàng chấn song cửa (chữ hãn có bộ mộc chỉ nghĩa và bộ can ghi âm) bị viết thành chữ “hãn” (chữ hãn có bộ thủchỉ nghĩa và bộ can ghi âm) nghĩa là:“Chống giữ  Chống cự, như hãn cách 扞格 chống cự”. (Hán -Việt từ điển-Thiều Chửu). Như vậy, Nguyên tác thơ Hồ Chí Minh: 看書山鳥棲窗杆 (Xem sách chim rừng vào đậu ở cửa sổ) qua tay Lê Xuân Đức bị biến thành: 看書山鳥棲窗  và bắt buộc phải hiểu là:Xem sách, chim rừng vào đậu cửa ở sổ nhưng bị ngăn lại (!)

Chủ Nhật, 11 tháng 5, 2014

NGƯỜI TRÍ THỨC LÀ GÌ TRONG THỜI ĐẠI TIẾN BỘ?

Người trí thức là gì trong thời đại tiến bộ ?
      
              Nguyễn Hoàng Đức
 

Người trí thức là ai? Chúng ta hãy định nghĩa một cách giản dị nhất: đó là người có học, có chữ. Dứt khoát rằng không có người trí thức mù chữ, không biết đọc, không biết viết.

Nhưng khái niệm sơ khởi đó làm cho rất nhiều người trong chúng ta yên tâm, đó là sau vài năm xóa nạn mù chữ đầu thế kỷ 20, hơn 90% dân số mù chữ ở Việt Nam, nhờ bình dân học vụ đã trở thành 90% biết chữ. Vậy thì họ đã là những người trí thức chưa? Ít ra chúng ta cũng phải công bằng trả lời: họ đã có nhiều chất trí thức hơn cái thời mù chữ.

Vậy thì người ta phải học đến độ nào đó, chẳng hạn như vượt qua cấp hai, hay cấp ba mới có thể thành người trí thức?

Nhưng than ôi, ngay cả những tiến sĩ, giáo sư hằng hà sa số kia, liệu đã vượt ngưỡng để trở thành người trí thức? Đây không phải câu hỏi hài hước hay ám thị kiểu văn học, mà là câu hỏi đi trực tiếp vào thước đo chuẩn để nhìn nhận một người có phải trí thức không?

TÁC GIẢ BÀI THƠ "Ở HAI ĐẦU NỖI NHỚ " QUA ĐỜI


Tác giả bài thơ 'Ở hai đầu nỗi nhớ' qua đời


Nhà báo, nhà thơ Trần Đình Chính qua đời hôm 9/5 sau thời gian dài chiến đấu với bệnh tật.
Tác giả bài thơ nổi tiếng Ở hai đầu nỗi nhớ qua đời sáng 9/5 tại Bệnh viện Hữu nghị Việt Xô, hưởng thọ 60 tuổi. Tang lễ của ông sẽ cử hành lúc 11h ngày 11/5, tại Nhà tang lễ Bệnh viện Thanh Nhàn, Hà Nội.
body-Tran-Dinh-Chinh-3037-1399696355.jpg
Nhà thơ Trần Đình Chính. Ảnh: st
Trần Đình Chính sinh năm 1955, từng là bộ đội thông tin trong chiến tranh chống Mỹ. Sau chiến tranh, ông tốt nghiệp khoa Ngữ văn Đại học Tổng hợp Hà Nội. Trần Đình Chính làm phóng viên ở báo Nhân Dân trong gần 20 năm. Sáng tác không nhiều nhưng với bài thơ Ở hai đầu nỗi nhớ được nhạc sĩ Phan Huỳnh Điểu phổ nhạc, tên tuổi của ông được nhiều người biết tới và yêu thích.
Năm 2009, Trần Đình Chính mắc bệnh tiểu đường. Sau đó ông bị biến chứng khiến đôi mắt gần như không nhìn thấy gì, phải đi chạy thận nhân tạo 2 lần/ tuần tại bệnh viện Việt - Xô. 

Thứ Ba, 6 tháng 5, 2014

KHI CÁC NHÀ THƠ NÓI THẬT MÌNH MANG HỌ "THÍCH "

Khi các nhà thơ nói thật mình mang họ “Thích”
            
          Nguyễn Hoàng Đức

 
Cuối xuân đầu hạ, khi sự ẩm ướt vẫn còn kéo một vệt dài lê thê buồn bã khó chịu, một chút nắng hạ vừa ửng hồng như muốn chấm dứt không gian sũng nước, tôi có dịp ngồi cùng mấy nhà thơ. Một nhà thơ phủ đầu tôi ngay lập tức: “Mẹ, thơ nước mình nó vậy, người mình nó thế, nhỏ bé, èo uột, lèo tèo, mà ông cứ nhắc đi nhắc lại, đay nghiến làm gì?”

Mấy nhà thơ xung quanh mỉm cười có vẻ thủ thế như sắp thực chứng một vụ trâu bò đánh nhau. Tôi liền vui vẻ bảo: “Vậy tôi hỏi các anh, nếu những đứa trẻ nhà mình còi cọc vì thiếu dinh dưỡng thì mình sẽ chạy chữa liên tục cho nó, hay là biết nó thế cứ để mặc kệ?”

“Nhưng ông nói một lần người ta biết rồi thì thôi, sao lại cứ phải nói đi nói lại cho nặng nề ra?”

“Vậy tôi xin hỏi, nhà các anh quét hôm nay, ngày mai có quét nữa không, hay là thôi? Và những nhà thơ đã được giải một lần tức là lên đời về mặt đẳng cấp rồi, tại sao cứ thích lĩnh giải đi, lĩnh giải lại? Sao không lĩnh một lần là đủ?”

“Vì chúng nó tham!” một nhà thơ buột miệng.

Thứ Sáu, 2 tháng 5, 2014

CHÙM THƠ VỀ NGUỒN TÂY BẮC


CHÙM THƠ VỀ NGUỒN TÂY BẮC CỦA TRIỆU LAM CHÂU

Lời tâm sự của Triệu Lam Châu:
Nhân kỷ niệm sáu mươi năm chiến thắng Điện Biên lịch sử, Hội Văn học Nghệ thuật Phú Yên đã tổ chức một Đoàn văn nghệ sĩ gồm mười lăm người đi thực tế sáng tác tại Điện Biên Phủ từ ngày 10/4 đến 19/4/2014.
Triệu Lam Châu tôi vinh dự được mời tham gia làm thành viên Đoàn sáng tác ấy. Nhờ vậy mà tôi mới có dịp lên Tây Bắc (lần đầu tiên trong đời) và có cơ hội lần theo dấu chân hoạt động cách mạng của cha tôi và chú của tôi ở miền Tây Bắc hồi xưa.
Cha tôi là Triệu Thế Kiệt, tức Võ Hùng đã từng bị giặc Pháp bắt cầm tù tại nhà tù Sơn La từ năm 1940 đến năm 1943. Chú của tôi là Triệu Văn Vạn đã hy sinh anh dũng trên chiến trường Điện Biên năm 1954.
Sau chuyến đi ấy, tôi đã có chùm thơ sau đây. Xin trân trọng gửi tới bạn đọc gần xa…
Tuy Hoà, ngày 2 tháng 5 năm 2014


























Triệu Lam Châu

MỘT ÁNH SƠN LA

( Kính tặng cha Triệu Thế Kiệt cùng các vị tiền bối cách mạng đã từng bị giặc Pháp cầm tù tại Sơn La)

CHỜN CHỢN VĂN BIA THỜI @


Văn nhân ở nước ta thời buổi này, đếm trên đầu ngón tay, chỉ thấy can trường khí phách như Chế Lan Viên với Di cảo, Nguyễn Khải với Đi tìm cái tôi đã mất, Tô Hoài với Chiều chiều, Cát bụi chân ai, Nguyên Ngọc với bản lĩnh khai trí...Tất nhiên, nhiều những người tài năng và tâm đắc với văn hóa Việt mà chúng tôi chưa kể hết.

Còn cỡ Vũ Khiêu chỉ là loại "Tuổi tác càng già càng phốp pháp- Ruột gan không có có gai chông".Kính xin các vị tôi vừa mạn phép đưa ra (trong đó có hai vị quá cố Chế Lan Viên và Nguyễn Khải) lượng thứ, vì nhắc tên các vị sau đó nói tới ông Vũ Khiêu, dù là lý do gì đi nữa, cũng e xúc phạm các vị.

Chờn chợn văn bia thời...@

Xuân Ba
Thứ ba ngày 29 tháng 4 năm 2014 5:16 AM

BÀI MỚI ĐẮNG

Truyện ngắn: BÊN CÁNH GÀ CHÁNH ĐIỆN _ NGUYỄN HẢI ĐĂNG

Bên cánh gà chánh điện phần 1 BÊN CÁNH GÀ CHÁNH ĐIỆN Xe dừng lại với tiếng xột xoạt trên mặt đường, như bao chuyến xe đã ghé qua từ thuở ...