Trí thức Việt không hiểu người ta khen hay chê?
Nguyễn Hoàng Đức
Nguyễn Hoàng Đức
Trần Mạnh Hảo
Nguyễn Hoàng Đức, Trần Mạnh Hảo, khắc tinh của bọn người chạy giải
Lời Bà Đầm xòe: Nhà triết học Nguyễn Hoàng Đức sau hàng loạt bài viết về văn chương chữ nghĩa Việt Nam, nay quyết định dành tâm trí,sức lực “khai mỏ” về cái gọi là trí thức Việt Nam. Đây là bài đầu tiên trong hàng loạt bài về đề tài này. Mời các bạn theo dõi.
Trong một bài gần đây, tôi thấy tác giả phê bình dùng câu của triết gia Pháp Francois Jullien làm cơ sở rằng: “triết học của Việt Nam lẩn vào trong văn học”. Nhà phê bình này tôi nghĩ không cần nêu tên bài và tên gọi, bởi lẽ, tôi muốn nói về một quán tính rất dễ dãi, mù mờ, và thiếu khả năng phán đoán của hầu hết trí thức người Việt.
Câu này là một câu nói khích lệ, có sự xuê xoa, mặt trận, ngoại giao quốc tế, nói chính xác hơn là úy lạo, vỗ về, an ủi, bón cơm, nhét kẹo vào miệng “dân mọi” chưa trưởng thành. Và một nỗi buồn lớn hơn xuất hiện là: không phải dân vô học, mà chính những người có học hàm học vị cao bậc nhất hẳn hoi lại hí hửng tưởng rằng đó là người ta khen mình.