Những bài thơ của Nguyệt Ảnh
Chuyện kể
Mẹ
kể em nghe những năm dài đánh Mĩ
Ông
ngoại đi bộ đội tận vùng trên
Ngôi
nhà xiêu cùng vách lá chông chênh
Mưa
đổ xuống, nhà chỗ nào cũng ướt.
Bà
ngoại em phải tảo tần hôm sớm
Chín
người con một mình ngoại chăm lo
Mẹ
mười hai, còn cậu tuổi mười ba
Nhổ
bồn bồn bán kiếm tiền mua gạo.
Thời
chiến tranh cơm còn không no đủ
Cậu
ước mơ đươc đi học i a
Để
sau này theo bộ đội như ba
Mẹ
còn nhỏ cũng đòi: em theo với.
Rồi
lớn lên cậu em vào du kích
Nỗi
vui buồn trong mắt ngoại long lanh
Ông
ngoại đi lâu lắm chẳng tin gì
Cậu an ủi: má à! Đừng có khóc.
Đêm trước xung phong cậu về
khoe với ngoại
Má thấy hôn? Con bắn giỏi lắm
nha
Thằng Mĩ lum khum đang giơ
súng đi lùi
Con giơ thẳng bắn bay đầu
thằng nhỏ.
Cậu cười vui trong ngập tràn
hạnh phúc
Ngoại tự hào trong giọt lệ
trào tuôn
Cậu bảo mẹ: ở nhà cùng với má
Lo đàn em đừng để nó dốt
nghen.
Cậu lại ra đi trong tư thế hân
hoan
Trong niềm tin một tương lai
rực sáng
Mẹ tin chắc vào một ngày độc
lập
Ngày huy hoàng trong săc đỏ
thắm tươi.
Bỗng chiều nay nghe súng nổ
khắp trời
Cậu hi sinh trong trận càn đẫm
máu
Ngoại ngồi đó lặng im và suy
nghĩ
Đôi mắt căm hờn thành ánh đuốc
trong đêm.
Cậu út lớn lên cũng tiếp tục
lên đường
Được đi học thấm nhuần chân lí
Đảng
Mùa xuân 75- một mùa xuân lịch
sử
Chiến thắng huy hoàng của dân
tộc Việt Nam.
Đất nước thanh bình trong tư
thế hân hoan
Niềm vui sướng ngoại tuôn trào
nước mắt
Nhìn tấm huân chương ngoại vừa
cười vừa khóc
Niềm tự hào và đau xót khôn
nguôi.
Ngoại nấc lên không nói được
thành lời
Vì xác cậu giờ đâu? Không ai
biết…
Cùng với cậu có biết bao đồng
đội
Đã hi sinh vì độc lập tự do
Ngàn chữ vô danh khắc lên
những phần bia
Anh có nghe không những chuyện
buồn thời chiến
Thời liệt oanh hùng tráng của
cha anh
Noi gương ấy ta cùng nhau
chung sức
Tác giả: Nguyệt Ảnh
Hạt tuyết mềm rơi xuống giữa làn hoa
Mùi hương ấm tràn vào tim nóng bỏng
Cánh tay chàng xua giá lạnh hồn em.
Con đường quen hai đứa bước chung đôi
Gió nhè nhẹ làm rơi cành lá biếc
Đôi chim non trên cành cây ríu rít
Dường như là chúng nó đã yêu nhau.
Đi bên anh em hạnh phúc biết bao
Bờ vai ấy luôn cùng em sánh bước
Tình yêu em trao
anh là bất diệt
Xin anh đừng như
gió cuốn mây trôi.
2 năm sau:
Nhưng hôm nay anh
đã xa rồi
Trời vào hạ nhưng
sao lòng lạnh quá
Anh ra đi đất trời
như băng giá
Em lặng nhìn mà chết cả con tim.
Anh hỡi anh nơi
đó có vui không?
Có tuyết mùa đông
rơi trên thềm cát trắng ?
Hay những tiếng chim
nghe não nề xa vắng?
Và nỗi sầu sao
cay đắng bờ môi.
Ngày … tháng … năm
Và hôm nay anh đã mãi xa rồi
Cũng vào mùa đông tuyết rơi lạnh lẽo
Em không khóc vì trái tim khô héo
Nước mắt nghèo không ướt được đôi mi.
Thời gian qua em
sống để làm gì?
Để nhớ, để
thương, để sầu, để khổ
Để đếm mùa đông
vô tình trôi lặng lẽ
Để cố đi tìm kỉ
niệm một thời yêu.
…
Thời
gian vô tình cứ thế trôi mau
Những
kỉ niệm em ghi vào nhật kí
Nhưng
có những nỗi đau không bao giờ xóa được
Và
có những bóng hình mãi mãi chẳng mờ phai.
Ngày … tháng … năm
Con
vô tình cầm nhật kí trên tay
Thấy
có những trang nét chữ nhòa nước mắt
Con
xót xa khi một thời son trẻ
Mẹ
sống âm thầm lặng lẽ đếm thời gian.
Ai cũng có một thời để nhớ để
yêu
Có khổ đau mới biết màu hạnh
phúc
Có những lúc tưởng mình như
ngã gục
Nhưng cuộc đời không khuất
phục kẻ cô đơn.
Nếu sống âm thầm một mình mẹ
khổ hơn
Hãy mở rộng tấm lòng đón nắng
hồng đang xuống
Những chuyện đã qua xin gấp
vào dĩ vãng
Sống với tương lai rực rỡ nụ
cười tươi.
Hết
Tác giả: Nguyệt Ảnh
Yêu thầm
Cuộc
tình thứ nhất đã vỡ tan
Em
nghe đau nhói xót vô vàn
Tưởng
chừng chẳng thể nào lành được
Trái
tim rỉ máu buốt ruột gan.
Nhưng
bỗng một ngày em gặp anh
Ánh
nắng ban mai bỗng rực hồng
Xua
đi giá lạnh trong đêm vắng
Quên
khổ sầu cay đắng những ngày qua.
Cảm
giác lạ kì em ngỡ chỉ trong mơ
Em
không tin trái tim mình lại đập
Nhịp
đập nhanh trong bồi hồi thổn thức
Khi
anh nhìn sao tim đập chân run?
Mỗi
sáng hôm nào em nhớ đến người xưa
Sao
sáng hôm nay nghe bồn chồn khác lạ
Bóng
hình thân quen làm lòng em đau nhói
Bỗng
mờ dần. Thay vào đó là anh.
Em
thích nhìn anh trong thanh lịch giản đơn
Cũng
là quần Tây áo sơ mi như thế
Nhưng
sao nhìn anh với vóc hình trang nhã
Hơn
cả ông Hoàng điện hạ chốn triều ca.
Em
thích nhìn anh trong bộ tóc rối tung
Mỗi
sáng sớm khi tóc chưa chải thẳng
Mỗi
sợi tóc là tình yêu em đó
Không
dám đứng nhìn chỉ lấp ló từ xa.
Em
nhớ bước chân khi tan sở anh về
Nó
nhẹ nhàng làm lòng em ấm áp
Em
thích nụ cười dịu dàng như làn gió
Giọng
nói êm đềm xua băng giá tim em.
Em
thích nhìn anh khi anh thấy không vui
Trong
nét suy tư mang bao điều tâm sự
Em
muốn xẻ chia những điều anh giận dữ
Em
muốn anh cười, như thế sẽ đẹp hơn.
Đó
chỉ là những mơ ước giản đơn
Tuy
rất bình thường có khi là nhỏ bé
Anh
có hiểu những điều em chia xẻ
Những
tâm tình cô gái trẻ đang yêu.
Nếu
có thể cùng anh cạn tỏ bao điều
Em
sẽ nói những tâm tư thầm kín
Những
giấc mơ em mơ về anh nữa
Và
nói rằng em đã yêu anh.
Tác
giả: Nguyệt Ảnh

Mưa
nặng hạt rơi trên từng kẽ lá
Mưa
nhạt nhòa làm buốt giá lòng em
Mưa là anh. Là anh đó phải không?
Luôn làm buốt con tim non bé bỏng.
Giọng anh ấm mang lửa tình rực cháy
Ngọn lửa hồng e ấp một tình yêu
Để cho em phải nghĩ ngợi bao điều
Sợ
một ngày anh xa em mãi mãi.
Tình
yêu của em, của một người con gái
Chưa
thắm nồng đã vội lìa tan
Phải
làm sao để em khỏi bàng hoàng
Khi
tình đó với em là tất cả.
Nếu bất chợt một ngày ta gặp
lại
Chẳng biết chào hay lẳng lặng
bước đi
Nếu nhìn nhau em biết phải
nói gì?
Đành thôi thế - thế thôi - đành
anh nhé.
Tác
giả: NGUYỆT ẢNH
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét