Thứ Năm, 25 tháng 4, 2013

NGUYỄN NGUYÊN BẢY VÀ THƠ


Nguyễn Nguyên Bảy và thơ

(Toquoc)- “Tôi không phải nhà văn, nhà thơ. Tôi chỉ là người chép chữ xuôi rồi bảo là văn. Chép chữ vần rồi bảo là thơ. Chép từ hồi tiểu học Lương Yên những năm đầu giải phóng Thủ đô, bạn “lớp chúng mình” gọi đùa Trương Chi. Chép chữ suốt từ ấy đến giờ, ngày nào ít nhiều cũng chépTôi là một nghiệp dư thơ. Một nghiệp dư say mê thơ điên cuồng, chép chép ghi ghi và chôn ghi ghi chép chép ấy vào mộ huyệt của im lặng, chỉ thỉnh thoảng, không cưỡng nổi điên khùng, nửa đêm thức giấc, ngửa mặt nhìn trời đọc thơ gửi mây, tặng gió… Thơ là thơ. Vì ba từ của định nghĩa ấy tôi đã suýt xong một đờiThơ là thơ. Thơ không phải là địa vị của người làm thơ. Mười lăm chữ ấy đủ cho một bản án không tuyên”.
Đây chính là những lời giãi bày gan ruột của Nguyễn Nguyên Bảy về nghiệp cầm bút. Ta có thể coi đó là tuyên ngôn nghệ thuật của ông về thơ. Dù ông không nhận và chưa bao giờ nhận mình là nhà văn, nhà thơ nhưng tôi nghĩ rằng ông xứng đáng để được gọi bằng những danh hiệu đó.
Nguyễn Nguyên Bảy ý thức sâu sắc rằng: “Thơ ca hiện diện như một chiếc gương, soi vào đấy hiện lên vẹn toàn gương mặt thi nhân. Hồng mặt gương hay xám ngoét mặt gương, thi nhân tự thức”.
Tôi buồn cho ông, buồn cho những người cùng thời với ông vì không gặp thời mà phải lận đận với nghiệp cầm bút. Tôi cũng thực sự khâm phục, kính trọng Nguyễn Nguyên Bảy bởi sự khiêm tốn, thẳng thắn, cương trực; sẵn sàng chịu “phạt” để giữ vững lập trường, để sống và chết với văn chương một cách thanh sạch. Để khỏi phải hổ thẹn với lương tâm và trách nhiệm của một người cầm bút chân chính. “Muốn sống cho thơ, duy nhất một con đường nín lặng mà yêu thơ, mà chép thơ, và chấp nhận một nghiệp dư, mà góp tiếng thơ cho yêu mến đồng bào, cho ngoại sử của non sông”.
Nguyễn Nguyên Bảy là người lặng lẽ sống, lặng lẽ viết, chuyên cần, chăm chỉ khâu gió dệt nắng tưởng như mơ hồ…
Ông là một người hiểu biết về thơ. Tôi thích nhất cách mà Nguyễn Nguyên Bảy gọi những bài bình bằng một cái tên khác cách gọi thông thường đó là “Đò đưa”, cách gọi này vừa quen, vừa lạ, vừa giản dị khiêm nhường nhưng nó cũng hàm chứa ý nghĩa vô cùng sâu sắc. Phải chăng, cuộc đời cầm bút với những trải nghiệm thực tế đã giúp ông đưa ra những cách gọi mới, sát đúng với thực tế như vậy?.
Đọc những gì Nguyễn Nguyên Bảy viết ta có thể khẳng định những trang thơ của ông chính là những trang đời. Dù ông viết về đề tài, chủ đề gì đi chăng nữa nó cũng thấm đẫm tinh thần nhân văn, nhân ái- “da diết nỗi đời, nỗi người, nỗi nhân tình thế thái”.
Cuộc đời ông đã đi và trải qua nhiều thăng trầm, tất cả không sao xóa được, được tạo dựng nên bằng những lớp kỷ niệm. Những kỷ niệm ấy lần lượt sống dậy trong thơ, nó trở thành nỗi nhớ niềm thương và cả những đau xót nghẹn ngào về những tháng năm bần hàn, cơ cực phải làm nhiều nghề để sinh sống. Khi gia đình Nguyễn Nguyên Bảy gặp nạn vì thơ. Họ đành phải rời Hà Nội - mảnh đất mẹ, nơi chôn nhau cắt rốn vào Nam với bao ức uất. Nhưng may mà vợ chồng ông vẫn một mực tin tưởng, yêu đời và nghĩ rằng sẽ có một ngày mai tươi sáng, một ngày nào đó trắng đen sẽ rõ ràng. Tất cả mọi thứ sẽ trở về giá trị thực như nó vốn có. Vợ chồng ông sẽ được minh oan, sẽ sống cuộc đời vui, có ý nghĩa ở những ngày tháng còn lại phía trước. “Niềm tin ấy son sắt lòng tôi và tôi đi theo niềm tin ấy, không sợ cam go, không vướng muộn phiền. Và thơ tôi ra đời như thế, đều đặn, tự nhiên mà sung sướng với đời” (Nguyễn Nguyên Bảy). Dù mấy chục năm xa đất Bắc, xa Hà Nội nhưng trong tâm can vợ chồng ông vẫn luôn hướng về nơi đất Bắc, với một nỗi nhớ cồn cào, da diết. Tất cả cả trở thành máu thịt, niềm yêu thương vô bờ.

Thứ Tư, 10 tháng 4, 2013

CHÙM THƠ HUỲNH NGUYỆT ẢNH


Những bài thơ của Nguyệt Ảnh

Chuyện kể



Mẹ kể em nghe những năm dài đánh Mĩ
Ông ngoại đi bộ đội tận vùng trên
Ngôi nhà xiêu cùng vách lá chông chênh
Mưa đổ xuống, nhà chỗ nào cũng ướt.
Bà ngoại em phải tảo tần hôm sớm
Chín người con một mình ngoại chăm lo
Mẹ mười hai, còn cậu tuổi mười ba
Nhổ bồn bồn bán kiếm tiền mua gạo.
Thời chiến tranh cơm còn không no đủ
Cậu ước mơ đươc đi học i a
Để sau này theo bộ đội như ba
Mẹ còn nhỏ cũng đòi: em theo với.
Rồi lớn lên cậu em vào du kích
Nỗi vui buồn trong mắt ngoại long lanh
Ông ngoại đi lâu lắm chẳng tin gì
Cậu an ủi: má à! Đừng có khóc.
Đêm trước xung phong cậu về khoe với ngoại
Má thấy hôn? Con bắn giỏi lắm nha
Thằng Mĩ lum khum đang giơ súng đi lùi
Con giơ thẳng bắn bay đầu thằng nhỏ.
Cậu cười vui trong ngập tràn hạnh phúc
Ngoại tự hào trong giọt lệ trào tuôn
Cậu bảo mẹ: ở nhà cùng với má
Lo đàn em đừng để nó dốt nghen.
Cậu lại ra đi trong tư thế hân hoan
Trong niềm tin một tương lai rực sáng
Mẹ tin chắc vào một ngày độc lập
Ngày huy hoàng trong săc đỏ thắm tươi.
Bỗng chiều nay nghe súng nổ khắp trời
Cậu hi sinh trong trận càn đẫm máu
Ngoại ngồi đó lặng im và suy nghĩ
Đôi mắt căm hờn thành ánh đuốc trong đêm.
Cậu út lớn lên cũng tiếp tục lên đường
Được đi học thấm nhuần chân lí Đảng
Mùa xuân 75- một mùa xuân lịch sử
Chiến thắng huy hoàng của dân tộc Việt Nam.
Đất nước thanh bình trong tư thế hân hoan
Niềm vui sướng ngoại tuôn trào nước mắt
Nhìn tấm huân chương ngoại vừa cười vừa khóc
Niềm tự hào và đau xót khôn nguôi.
Ngoại nấc lên không nói được thành lời
Vì xác cậu giờ đâu? Không ai biết…
Cùng với cậu có biết bao đồng đội
Đã hi sinh vì độc lập tự do
Ngàn chữ vô danh khắc lên những phần bia
Có một phần bia của cậu em ở đó.
Anh có nghe không những chuyện buồn thời chiến
Thời liệt oanh hùng tráng của cha anh
Noi gương ấy ta cùng nhau chung sức
Xây dựng non sông gấm vóc mãi tươi hồng.

Tác giả: Nguyệt Ảnh











ANH HÙNG HỒ ĐẮC THẠNH LUẬN BÓNG ANH HÙNG


Anh hùng Hồ Đắc Thạnh luận “Bóng anh hùng”

Thời gian gần đây, một số báo đăng nhiều bài viết của các nhà thơ, nhà văn phê phán, không đồng tình với những bạn đọc ở Phú Yên vì đã có những ý kiến đóng góp về truyện ngắn Bóng anh hùng của tác giả Doãn Dũng đăng tải trên Phú Yên Cuối tháng 9+10/2012; chỉ trích lãnh đạo tỉnh này “quy chụp”, “chụp mũ” văn chương… Là một trong những bạn đọc thường xuyên của các báo Nhân dân, Quân đội nhân dân, Tuổi Trẻ, Phú Yên… Cựu chiến binh Hồ Đắc Thạnh, nguyên Thuyền trưởng Tàu 41 Đoàn tàu không số Đường Hồ Chí Minh trên biển, Anh hùng lực lượng vũ trang nhân dân có cảm nhận về truyện ngắn Bóng anh hùng
          Là một bạn đọc, tôi luôn cảm thụ văn học theo những chuẩn mực phổ quát chân, thiện, mỹ. Trước hết, tôi đề cập đến các khái niệm mà các nhà tư tưởng, nhà phê bình, nhà văn, nhà thơ ra sức rao giảng, dạy dỗ (đăng trên một số báo trong thời gian gần đây) như “Một trong những đặc trưng của tác phẩm văn học là tính hư cấu”, “Đọc nó là đọc bằng hình tượng, chi tiết và bằng sự tổng hợp của hiểu biết và cảm xúc”…
          Là bạn đọc bình thường, nhưng tôi cũng hiểu rằng, hư cấu là sự nhào nặn, cải tạo, tổ chức lại những thực tế rút ra từ cuộc sống bằng trí tưởng tượng và quan điểm thẩm mỹ của nhà văn để sáng tạo ra tác phẩm nghệ thuật. Hư cấu là yếu tố không thể thiếu được của quá trình khái quát điển hình. Nghệ thuật bắt nguồn từ cuộc sống nhưng không phải là sao chép, “bê nguyên si” cuộc sống vào trong tác phẩm. Từ những quan sát, thể nghiệm, phân tích nhiều thân phận, nhiều cuộc đấu tranh, nhiều cuộc sống muôn màu muôn vẻ, nhà văn sáng tạo những hình tượng nghệ thuật, cao hơn, mạnh mẽ hơn, tập trung hơn, lý tưởng hơn, do đó có ý nghĩa phổ biến hơn để nói lên chân lý cuộc sống. Hình tượng hư cấu có thể có những yếu tố khoa trương, cường điệu, kỳ ảo nhưng vẫn là chân thực, khi những yếu tố đó là phương tiện nói lên chân lý cuộc sống, nêu bật được chủ đề và tư tưởng mà tác giả cần đề cập. Giá trị của hình tượng nhân vật hư cấu tùy thuộc ở vốn hiểu biết, trình độ nhận thức cuộc sống, lý tưởng thẩm mỹ và tài năng nghệ thuật của nhà văn. Những hình tượng do trí tưởng tượng tùy tiện, kết hợp những yếu tố ngẫu nhiên, tùy hứng không nói lên được những giá trị chân, thiện, mỹ thì tác phẩm không có giá trị nghệ thuật.
          Khách hàng có thể không nấu được phở nhưng biết phở ngon, phở dở. Khán giả không phải ca sĩ nhưng phân biệt giọng ca hay hoặc không hay. Bạn đọc không phải là nhà văn, nhà thơ nhưng biết món ăn tinh thần nào là bổ dưỡng, món nào là chưa ngon hoặc độc hại. Ép bạn đọc phải thưởng thức những món ăn tinh thần mà bạn đọc không thể ăn, nuốt không nổi… thì đó là cách cư xử không đúng mực, áp đặt.
       

BÀI MỚI ĐẮNG

Truyện ngắn: BÊN CÁNH GÀ CHÁNH ĐIỆN _ NGUYỄN HẢI ĐĂNG

Bên cánh gà chánh điện phần 1 BÊN CÁNH GÀ CHÁNH ĐIỆN Xe dừng lại với tiếng xột xoạt trên mặt đường, như bao chuyến xe đã ghé qua từ thuở ...