thư từ bài vở xin gửi về : hothanhngancm@gmail.com
HỒ THANH NGÂN
Hội viên hội văn học nghệ thuật Cà Mau
Hội viên hội văn học nghệ thuật Phú Yên
Hiện sống và viết tại Cà Mau
Tác phẩm đã xuất bản : Sông Đốc Ngày Nắng Muộn - Nxb Thanh Niên (2016)
Phương Nam Lộng gió - Nxb Hội Nhà Văn (2018)
Trường Ca Nhớ Phú Yên - Nxb Hội Nhà Văn (2019 )
Chiều Ở Phía Ngược Gió - Nxb Hội Nhà Văn (2020)
Dù xa cách nhớ nhau trong hoài niệm Năm tháng dáng hình em hiển hiện
Phía chân trời thắp sáng lửa tim tôi!
Người thục nữ tôi yêu, những năm cuối cuộc đời
Cho tới lúc nấm mồ anh xanh cỏ
Em hãy thắp nén hương lòng tưởng nhớ
Để hồn anh siêu thoát dưới trời âm
Gặp em muộn rồi, bóng xế hoàng hôn
Tóc cũng bạc đôi phần, dẫu tim còn khao khát
Ngày anh khuất chắc làm em thổn thức
Nước mắt tràn trên nấm mộ thương yêu
Thì đời này, em ạ! Có trớ trêu
Nhưng ta đã bên nhau, sưởi ấm ngày đông rét
Anh hôn lên đôi môi em như một vầng trăng khuyết
Thấy cả bầu trời du ngoạn cõi hồn xanh
Lại bùng cháy trong thơ ngọn lửa trái tim
Ngọn lửa của tình yêu vĩnh diệt
Em đừng khóc cho lòng anh thêm tan nát
Có rời chốn dương trần, anh không chết đâu em
Chỉ hóa kiếp mình, tiếp cuộc trường sinh
Cùng thi ca. Anh sẽ sống muôn đời trong nhân thế
Vẫn khắc khoải quanh nàng vào nỗi nhớ
Với mối tình nồng thắm của em yêu...
Nếu giây phút nào em lạc bến cô liêu!
Giọt lệ thơ rơi nhòa trang giấy trắng
Hãy tìm đến nấm mồ anh, miền xa vắng
Rồi âm thầm một chút khóc cho nhau
Anh thương em đời gặp cảnh bèo dâu
Em nhớ về anh sống kiếp chàng du mục
Thời trai trẻ phong trần qua chiến tranh loạn lạc
Cả cuộc đời chỉ ham thích thơ văn.
Anh tìm đến em, lúc đã tàn úa mái đầu xanh
Yêu tha thiết mà cách ngăn thế giới
Anh vẫn về theo dòng lệ em tiếc nuối
Và yên lòng nơi nấm mộ ngàn thu…
ANH ĐỨNG NHÌN THEO BÓNG CHIM CÂU
Tặng người sinh nữ của thời yêu
*
Mấy chục năm rồi ... Em ở đâu?
Ơi, người con gái của thời yêu!
Chiều nay thành phố trong mưa lạnh
Anh đứng nhìn theo bóng chim câu...
Kìa! Dáng hình xưa lại hiện về
Gót thon bước nhẹ dưới đường quê
Gió bay mái tóc hương thơm ngát
Để cả trời xanh phải đê mê
Tiếng hát ai đưa vọng bên hồ
Đã xa năm tháng hãy còn mơ
Mắt em thăm thẳm soi làn nước
Tận đáy hồn anh cứ ngẩn ngơ
Chiều nay mà ngỡ buổi chiều nao
Vẫn đến trường em lối cổng vào
Đón cô thiếu nữ xinh xẻo ấy
Chạy đến bên anh tủm tỉm chào
Thôi thế, hết rồi ... Bé yêu ơi!
Bụi cát lầm lên phủ cuộc đời
Giá em mãi tuổi đôi mươi nhỉ
Và anh cũng đừng vội già người
Mấy chục năm trời ... Em ở đâu?
Anh đứng nhìn theo bóng chim câu ...
VÁY THIẾU NỮ BAY
Váy thiếu nữ bay để ngỏ Một khoảng trời nghiêng ngửa bên trong Gió réo rắt, nắng bồn chồn hơi thở Tìm vào cung cấm của em...
Bờ-bãi-con-người em trổ hoa, trái ngọt Đến đế vương cũng khum gối cầu mong
Váy thiếu nữ bay lộ một lâu đài điện ngọc Nơi sự sống nhân quần tiến hoá muôn năm…
Váy thiếu nữ bay mang cả hồn thời đại Mênh mông bầu trời, say đắm thế gian Có phải đó khúc quân hành nhân loại? Em giữ trong mình nguyên thuỷ lẫn văn minh.
Váy thiếu nữ bay để thấy đời còn có lý! Sự sống anh cùng nhân thế tồn sinh Dù dung tục vẫn thánh tiên bậc nhất Khởi điểm cho các luồng chính trị toả hào quang.
EM VỀ BIỂN
Quê em ở thành phố biển * Em về biển để vùi vào trong cát Nỗi buồn nước mắt Những nát tan vòm ngực đã thương đau.
Biển cứ vỗ tan...nát tình biển cả... Xô mãi bờ với lá thông reo Người thiếu nữ ấy dần thành cát trắng Mang nỗi niềm không biết đã đi đâu?
"Bờ bãi đời người" - Cuộc sống tình yêu
Trái tim nhỏ em dựng cả toà sen chân Phật tổ! Ta cũng thể loài cua còng trong bể cả Yêu thương nhiều hưởng đã bao nhiêu.
Tháng năm trôi, tình cũ cháy như khêu Dòng suối thần tiên nuôi đời ta mục ải Đôi gót đỏ ánh mắt nhìn thơ dại Đã thổi thành bão tố ở trong anh
Hàng bạch đàn năm xưa còn đó Anh còn đây, em hỡi! Anh còn đây Nhớ những buổi đón em bên cổng trường sinh ngữ Tóc nửa bạc rồi chỉ thấy gió mưa bay
Tóc nửa bạc rồi... tình vẫn đó, em ơi!
NGƯỜI ĐÀN BÀ TRẮNG
Người đàn bà đi trong mưa rơi Chứa một trời thầm như hoa vậy...
Tặng Bích Đào
Chiếc mũ trắng mềm em đội bầu trời Khóm mây trắng bay nghiêng trôi trên tóc Đôi mắt em đong những áng mây Người đàn bà trắng!
Em đi, về... chao những hàng cây Hồ gió thổi lệch vành mũ đội Thấm đẫm mình em cả thềm nắng gội Xoã ngang vai mái hất tơi bời.
Nỗi niềm thao thức Những đêm trăng nước... Chùm trinh em hát: Đấy chỗ thiên thai! Người đàn bà ai mà định nghĩa?
Đường xưa đó về đây, em ơi! Những con đường đã đầy xác lá rơi Xác ve, xác gió và xác của mưa
Em không biến thành đá để hoá Vọng Phu Anh cũng không làm chàng Trương Chi suốt đời chèo sông vắng Ta không đi theo Con Đường Lông Ngỗng Trắng Dẫu hình hài khắc mãi tim nhau!
Vết thương lòng không dễ đã lành đâu Những đêm sao buồn, những đêm gió khát Khúc thơ tình anh lại viết về em Người đàn bà ngậm cả vầng trăng...
HỒ THANH NGÂN : CHO DÙ KHÔNG AI ĐỌC THƠ THÌ TÔI VẪN VIẾT
Câu 1: hành trình đến với thơ và bài thơ đầu tiên?
Tôi ham mê đọc sách từ nhỏ , nhờ cha tôi định hướng.thời cấp hai có viết một số truyện cười đăng trên thiếu niên tiền phong, và làm thơ từ đó. Bài thơ đăng báo đầu tiên là bài “trường em “ đăng trên báo khăn quàng đỏ tháng 10 năm1994. tính ra đến nay tôi đã cầm bút hơn 20 năm
Câu 2: vì sao anh từ phú yên đến cà mau?
Tôi ra trường xin việc ở phú yên không được, có cậu tám ở sông đốc nên tôi vào xin việc ở cà mau.
Câu 3: duyên nợ với thơ? Những điều anh muốn nhắn gửi trong thơ anh là gì?
Lúc ở phú yên tôi làm trưởng bút nhóm hoa cỏ may –phú yên. Học đại học quy nhơn, tôi làm trưởng bút nhóm nắng mới. sáng tác thi ca đối với tôi không có sự gián đoạn. tôi không nhắn gửi gì trong thơ chỉ viết khi có cảm xúc , nhất là đi đến một nơi mới.
Câu 4: câu danh ngôn nào anh thích nhất vì sao?
Câu danh ngôn : không có gì của con người mà xa lạ với tôi. Vì tôi là người sống cảm tính , ngây thơ, bồng bột, câu danh ngôn định hướng cho tôi thực tế lại.
Câu 5: quan niệm của anh trong sáng tác?
Phương châm của tôi là :, đọc,đi ,sống ,viết, tôi thích sự xê dịch đến một chỗ mới thấy phấn khởi hơn. Cho dù không còn ai đọc thơ thì tôi vẫn viết
Câu 6: quan điểm trong cuộc sống ?
Tôi quan niệm là phải sống thẳng thắn , thành thực. có thể lúc đầu người ta chưa hiểu con người mình , về sau người ta sẽ hiểu.
Câu 7: cơ duyên nào đưa anh đến nghề dạy học?
Tôi thi đậu khoa học xã hội nhân văn và sư phạm . vì hoàn cảnh kinh tế nên tôi chọn học ngành sư phạm.
Câu 8: kỷ niệm xúc động nhất trong nghề dạy học?
Là học sinh rất quý mến tôi, nhiều lứa học sinh ra trường vẫn ấn tượng tốt về tôi.
Câu 9: người bạn thơ hợp nhất với anh là ai? Chia sẻ những kỷ niệm đáng nhớ?
Người bạn thơ hợp nhất với tôi là lê thiếu nhơn. Chúng tôi cùng có thơ đăng đầu tiên ở khăn quàng đỏ. Khi tôi làm trưởng bút nhóm hoa cỏ may, thì nhơn làm trưởng bút nhóm hương quê. Trong bạn bè văn chương cùng lứa , nhơn thông minh, tinh tế, và có tấm lòng nhân ái. Khi tôi không xin việc ở tuy hòa, nhơn taọ điều kiện giúp đỡ. Năm 2010 tôi bị bệnh , nhơn có giúp đỡ gia đình tôi. Càng lớn , khi có trải nghiệm đời tôi càng quý mến lê thiếu nhơn hơn.
Câu 10: tên ,địa chỉ ngôi trường anh đang dạy? có khi nào anh bỏ dạy, bỏ làm thơ? Vì sao?
Trường thpt sông đốc –trần văn thời –cà mau, không bỏ dạy và bỏ làm thơ , chỉ bỏ dạy khi người ta đuổi , bỏ làm thơ khi không còn cảm xúc , không viết được.
Từ khi ra khỏi cổng làng Bàn chân thôi đã vội vàng lối đi Chiều ơi mắt lá đài bi Cánh chim đã mỏi thiên di nỗi gì ? Quê nhà khuất bóng Tu Di Loanh quanh lẩn quẩn Thiết Vi xứ người Đi là mở rộng chân trời Đi là gom góp những lời thế gian Chiều nay tiếng hát tiếng đàn Xua tan những chuyện lỡ làng ngày qua
2. NGHIỆP CHƯỚNG CA
"Gió đưa cây cải về trời Rau răm ở lại chịu lời đắng cay" Lời thì gió thoảng gió bay Người thì ở lại đọa đày nhân gian Hữu sinh thì có một ngày Mây bay trắng lối sum vầy tổ tiên Đừng cười tỉnh tỉnh , điên điên Đời ai lại muốn để phiền lụy thân
3. QUÊ NHÀ VÒNG XOÁY THIÊN TAI
Quê mình lũ lụt mà thương Nước trôi trên những con đường quê hương Đói cơm cầm cự với mì Bão trên nước dưới biết đi lối nào Phận người nhỏ trước thiên tai Góp gom chiu chắt giờ thành trắng tay Mẹ ngồi tóc trắng như mây Hai đôi vai nhọn như gầy thêm hơn
4. NGHĨ TRƯỚC CƠN MƯA
Giá chiều không đổ cơn mưa Thì hàng cây ấy không thừa khoảng khống Người đi nặng trĩu trong lòng Lá rơi mặc gió xoay vần đời cây Mưa lạnh giá buốt bàn tay Người không gốc rễ lung lay nỗi niềm Chén cơm bưng sóng mạn thuyền Đời cho vay chút tình riêng xa nhà Mưa chưa thấm lạnh lòng ta Mênh mông sóng nước đóng băng biển người
5. NGẪM CHO PHẬN NGƯỜI Người đi trong cơn bão giông Trăm câu thơ viết không hong ấm đời Xòe tay che mặt nụ cười Quay đi ngoảnh lại ngậm ngùi thế nhân Trời thì cao đất thì gần Người còn ở lại xoay vần nghiệp duyên Một đời sấp ngửa hay nghiêng Mưa tan nắng ấm lại hiền như xưa
1. XUÂN VỀ TRONG MẮT Mùa xuân về ngang ngõ Trong nụ cười trẻ thơ Trong màu vàng hoa cúc Trong màu nắng ngọn cờ
Ly bia tưng bừng quá Lời chúc thật nhỏ nhoi Có niềm vui hạnh ngộ Đến với nhau bất ngờ
2. KHÔNG ĐỀ Bao niềm vui đã về ngang ngõ Trong sắc nắng mai rực mai vàng Và gió thổi bạt ngàn cỏ Lặng lẽ lụi tàn , lặng lẽ hồi sinh
Phong bao đỏ nói điều gì đó Nụ hôn đầu rào rạt gió xuân Và những mùa xuân tuổi trẻ Đã về trong mắt của bao người
3. CẢM XÚC MÙA XUÂN Mùa xuân đọng lại điều gì trong mắt Bạn và tôi Trong màu nắng của những hàng bông Trong màu đỏ màu cờ Trong màu xanh cây trái Trong nụ cười rạng rỡ Mùa xuân đất trời Mùa xuân lòng người Ôi tuổi trẻ! ôi mùa xuân phơi phới
Lão nông cầm bút Ngô Phan Lưu nhiều năm qua phải chống chọi với bạo bệnh. Sau 3 tháng điều trị tại Bệnh viện đa khoa tỉnh Phú Yên, lão nông cầm bút Ngô Phan Lưu đã nhẹ nhàng rời khỏi cõi dương gian.
Lão nông cầm bút Ngô Phan Lưu bước vào làng văn khi tuổi đã cao. Nói theo cách của ông là “cầm bút khi đã mỏi tay cày”. Lão nông cầm bút được biết đến với giải nhất truyện ngắn báo Văn Nghệ năm 2006-2007, và liên tục xuất bản gần 10 tác phẩm được công chúng đón nhận. Thế nhưng, lão nông cầm bút Ngô Phan Lưu đã đi từ lũy tre vào giới viết lách như thế nào, không phải ai cũng tường tận!
Bán con bò để in thơ
Nếu nói Ngô Phan Lưu cả đời chỉ biết ruộng sâu ruộng cạn thì không chính xác. Trước năm 1975, Ngô Phan Lưu từng có bằng cử nhân Triết. Sau nhiều biến cố, ông về quê cùng vợ vun xới mấy sào đất tổ tiên để lại để nuôi 5 đứa con, 3 trai 2 gái. Tháng ngày trôi qua, những trải nghiệm cứ rục rịch trong lòng ông đòi tuôn ra trang giấy. Không kìm nén được, tối tối Ngô Phan Lưu thắp ngọn đèn dầu để mần… thơ, cho tan bớt cơ cực mùa màng.
Cuối thập niên 90 của thế kỷ trước, lão nông Ngô Phan Lưu nhen nhóm ý định đổi đời bằng thi ca. Ông ôm chồng bản thảo gồm mấy chục bài thơ dài ngắn khác nhau đến trước mặt vợ, nửa run rẩy nửa hưng phấn thuyết trình một dự án siêu phàm. Rằng, nhà ta có một con bò. Bán con bò đi sẽ in được một tập thơ, sau đó mang thơ đi bán lấy tiền mua lại một con bê. Rồi con bê lớn lên sẽ có được con bò như cũ. Thế nhưng, chủ nhân của con bò không còn là nông dân mà trở thành nhà thơ! Lợi cả đôi đường!
Đó là một bài toán tài chính kỳ vĩ mà tất cả chuyên gia kinh tế nông nghiệp đều phải ngả mũ cúi chào. Bà vợ gật gù tâm đắc, và đồng tình cho chồng thực hiện kế hoạch ngoạn mục nhất trong lịch sử gia tộc họ Ngô ở thôn Phú Thuận, xã Hòa Mỹ Đông, huyện Tây Hòa, tỉnh Phú Yên.Tập thơ "Bếp lửa chiều đông" in xong, Ngô Phan Lưu cầm những cuốn sách thơm phức mùi mực lâng lâng suốt ba ngày. Ông cứ thành kính hai tay nâng tập thơ lên mũi để hít một hơi thật sâu, rồi lại nhẹ nhàng đặt xuống vuốt ve từng trang, từng trang. Đến ngày thứ tư, nhà thơ vừa rũ bùn đứng dậy, vội xăng xái đến xin Hội Nông dân xã cấp cho cái giấy giới thiệu, và hớn hở lên đường phát hành thơ.
Các đơn vị thôn ấp khắp các huyện thị trong tỉnh đều tiếp đón Ngô Phan Lưu niềm nở, vì ngỡ ông muốn tiếp thị sản phẩm phân bón mới hay tuyên truyền mô hình canh tác mới. Khi ông chìa ra tập thơ với đôi mắt long lanh tha thiết, thì họ đều lịch sự lắc đầu.Cứ chở thơ bằng chiếc xe máy cà tàng chạy vòng vèo cả tháng tốn xăng tốn sức mà không thu được đồng vốn nào, Ngô Phan Lưu chán nản quay về cầm liềm cắt đám cỏ mọc ngút ngàn trên khoảnh đất ngày xưa thường cột con bò. Bà vợ động lòng trắc ẩn: "Cắt làm gì, ông kêu mấy tập thơ ra ăn cỏ chứ!". Lão nông vốn tri điền không tìm được tri âm bỗng ứa nước mắt, ngước cổ lên trời thề ân đoạn nghĩa tuyệt với nàng thơ.
Chuyển nhiều nghề vẫn trắng tay
Thử hỏi, thơ của Ngô Phan Lưu có quá… tệ không? Xin thưa, không. Tuy ông không chú trọng vần điệu, nhưng cũng có ý tứ đàng hoàng: “Làm gì có những ngày của tôi. Những năm tháng của đời. Thời gian vo tròn tất cả. Vo thật tròn bóp nát ném hư không. Thương lắm con ruồi đậu trên lưng ngựa chạy. Thương quá cánh bèo cố đo gió thời gian. Tôi tan sắc cầu vòng bởi cơn mưa đã lớn…”
Thế nhưng, vì thơ mà mất con bò- tài sản đáng giá nhất của gia đình, Ngô Phan Lưu tìm cách chuộc lỗi. Thấy ở thành phố đang có phong trào trượt patin, mà mình lại có đất rộng, Ngô Phan Lưu bèn đầu tư dịch vụ mới mẻ ấy. Ông huy động vốn của họ hàng, mua xi-măng về tự tráng một cái sân thẳng thớm và mua mấy đôi giày trượt pa-tin để cho thuê.
Với phát kiến tiên phong đổi mới sinh hoạt văn hóa nông thôn, phen này ắt hẳn lão nông nhanh trí sẽ ung dung rung đùi ngồi đếm tiền mệt nghỉ. Cũng đông người chơi, nhưng dân quê chỉ quen di chuyển bờ đê lối gạch, mới lướt một vòng đã ngả chỏng chơ, người nọ bong gân người kia trẹo gối.
Ngô Phan Lưu ngộ ra sự thật phũ phàng, mình mở sân patin chẳng kiếm được mấy đồng, mà ông lang vườn chữa trật đả cách đó không xa lại tha hồ hốt bạc. Cay quá, một kẻ cực nhọc đào giếng cho một kẻ thong dong uống nước. Cay quá, đời không ăn ớt thế mà cay!
Mấy đêm vắt tay lên trán suy tư miệt mài, Ngô Phan Lưu hun đúc ý chí đi học nghề thuốc. Xóm làng mênh mông, mưa gió thất thường, thiếu gì người đau ốm. Vốn sáng dạ, chỉ sau gần hai năm chăm chỉ khăn gói tầm sư học đạo, Ngô Phan Lưu cũng được cấp chứng chỉ hành nghề đông y.
Ngô Phan Lưu treo tấm biển “Bắt mạch, bốc thuốc” cả tháng trời mà chẳng thấy ai đến. Nghĩ mình chưa biết cách quảng bá thương hiệu, Ngô Phan Lưu tự xuống đường tìm kiếm khách hàng tiềm năng. Dạo quanh từ ấp gần sang ấp xa, Ngô Phan Lưu phát hiện các tiệm thuốc tây đã mọc lên khắp nơi. Bà con nhức đầu hay sổ mũi, chỉ cần mua mấy viên thuốc kháng sinh, đi khám bệnh chi cho thêm phức tạp. Vậy là thầy thuốc thượng thặng Ngô Phan Lưu không còn cơ hội làm Hoa Đà hay Biển Thước để cứu giúp bá tánh chúng sanh.
Lão nông Ngô Phan Lưu thuở khởi nghiệp với tập thơ "Bếp lửa chiều đông".
Đón khách đến phúng điếu… mình!
Dù kinh hãi cú phá sản vì thơ, nhưng với tập “Bếp lửa chiều đông” đã in, thì Ngô Phan Lưu cũng khá nổi tiếng ở vựa lúa quê nhà. Nói đến những người làm thơ có hộ khẩu tại huyện Tây Hòa thì dĩ nhiên người ta nghĩ ngay đến Ngô Phan Lưu. Và điều ấy đã nảy sinh một sự nhầm lẫn dở khóc dở mếu.
Ở Phú Yên có thi sĩ khiếm thị Lê Đình Hòa có quen biết Ngô Phan Lưu. Nghe phong thanh thiên hạ kháo nhau, xã Hòa Mỹ Đông có ông nhà thơ mới qua đời, Lê Đình Hòa đinh ninh là Ngô Phan Lưu nên vội vàng nhờ người chở đi viếng.
Đến nhà Ngô Phan Lưu, không nghe kèn trống gì cả, Lê Đình Hòa cứ đứng ngập ngừng phân vân. Nhận ra người quen, Ngô Phan Lưu mở cổng. Nghe được tiếng của Ngô Phan Lưu, biết lão nông vẫn còn… sống, còn nhà thơ vừa chết là người ở thôn bên cạnh, Lê Đình Hòa đành thú thật: “Em bị mù mà, đâu có kiểm chứng được thông tin!”.
Sau khi giằng lấy bó nhang từ tay Lê Đình Hòa giấu vào bụi tre để người thân của mình khỏi trông thấy, Ngô Phan Lưu dìu bạn vào nhà uống trà. Không nghe Ngô Phan Lưu quở trách, Lê Đình Hòa hé lộ thêm: “Em cũng có làm một bài thơ để vĩnh biệt anh!”.
Ngô Phan Lưu tròn xoe mắt nhưng vẫn để thi sĩ khiếm thị đọc bài thơ phúng điếu mình: “Chiều nay mây xám thôn Phú Thuận. Não nề tri kỷ khóc tri âm. Bếp Lửa Chiều Đông sao vội tắt. Chuyến xe quá khứ lại về không”, và cả hai cùng cười sảng khoái! Ngô Phan Lưu nắc nỏm: “Tui đã được đồng nghiệp bái tế, nên sẽ rất thọ đấy nhé!”
Ăn roi ở tuổi sáu mươi
Lão nông cầm bút Ngô Phan Lưu có người mẹ già cư ngụ ở thành phố Tuy Hòa. Mười ngày nửa tháng, ông từ quê vượt quãng đường gần 30 cây số xuống thăm mẹ một lần. Khi Ngô Phan Lưu tuổi 60 thì mẹ của ông cũng đã ngoài 80, ông quyết định dọn về ở chung với mẹ để thuận tiện chăm sóc. Ngô Phan Lưu nghiêm khắc với con của mình bao nhiêu, thì lại sợ mẹ của mình bấy nhiêu.
Về nơi phố xá càng có cơ hội giao lưu văn nghệ, Ngô Phan Lưu càng hay đi nhậu hơn. Say ở đâu không biết, chứ đến nhà là Ngô Phan Lưu bỗng dưng tỉnh táo, vì mẹ của ông đã đứng chờ ngoài hiên. Bà mẹ gắt: “Lưu, mày mới uống rượu phải không?”. Ngô Phan Lưu khoanh tay: “Dạ!”. Bà mẹ tiếp: “Vậy thì phải làm sao?”.
Ngô Phan Lưu rón rén đi lấy cái roi tre đưa cho mẹ, rồi nằm dài lên giường để mẹ quất ba cái vào mông. Lần nào đi nhậu về, Ngô Phan Lưu cũng ăn roi. Chuyện lão nông tuổi lục thập bị mẹ đánh, được chính ông thường xuyên kể trước đám đông một cách rất sung sướng.
Có lần, sau trận thù tạc với nhau đến khuya, biết thế nào Ngô Phan Lưu cũng bị mẹ đánh, nên sáng sớm tôi mò đến chỗ ông để hóng hớt trêu chọc cho vui. Ai dè, vừa vào cửa đã thấy Ngô Phan Lưu mặt mũi buồn thiu. Hỏi, tối qua ông bị mẹ đánh à? Ngô Phan Lưu gật đầu. Sao mấy lần trước bị đánh thì ông vẫn cười đùa? Ngô Phan Lưu im lặng hồi lâu mới trả lời: “Tối qua má đánh, tui không thấy đau nữa. Chứng tỏ sức khỏe má tui đã yếu lắm rồi…”. Hai mắt đỏ hoe, giọng nghèn nghẹn, Ngô Phan Lưu nói với tôi mà như nói với chính mình: “Từ nay tui bỏ nhậu, dành thời gian ở bên má tui!”.
Bạn văn và bạn rượu vừa mừng vừa tiếc vì Ngô Phan Lưu thực hiện cam kết “phụ mẫu tại đường bất khả viễn du”. Đừng nói chuyện chén chú chén anh dông dài, ngay cả đám hiếu đám hỉ thì Ngô Phan Lưu cũng tranh thủ đi rất nhanh để về với mẹ. Muốn trò chuyện cùng Ngô Phan Lưu thì đến nhà ông, chứ ông không bao giờ rời khỏi nhà quá lâu.
Cũng nhờ tấm lòng hiếu thảo với mẹ, mà sức khỏe Ngô Phan Lưu được cải thiện đáng kể và ngòi bút của ông cũng được rèn luyện nhiều hơn. Trước kia một bài tùy bút ngắn củn, Ngô Phan Lưu cũng viết mấy màu mực vì… bận đi nhậu. Còn từ ngày tự nguyện cháo bưng sữa rót cho mẹ, ông viết được rất nhiều. Lúc nào tôi ghé qua cũng thấy ông ngồi bên cái bàn đặt cạnh cửa sổ, hý hoáy lia ngòi bút trên trang giấy. Bản thảo xếp thành một tập, tẩy xóa đủ kiểu, viết đủ thể loại từ khảo cứu văn hóa dân gian đến… truyện tiếu lâm!
Một tác phẩm của Ngô Phan Lưu.
Buổi sáng không thể biến mất
Một hôm, tôi nhìn thấy Ngô Phan Lưu mặt mũi chạy xe ngoài đường, liền gọi giật lại. Ông xua tay: “Bữa nay không rảnh, phải đi mượn tiền gấp!”. Tôi truy vấn, Ngô Phan Lưu ngập ngừng: “Đám ruộng ở quê, tui thuê người ta cày mà. Dân nông thôn khổ lắm, cơm cũ đổi cơm mới thôi. Người cày thuê mong ngóng từng ngày để nhận tiền công. Tui không thể trễ hẹn hay thất hứa được!”.
Biết số tiền Ngô Phan Lưu đang cần, chỉ có 300 ngàn đồng, tôi đưa luôn cho ông. Ngô Phan Lưu cảm ơn: “Dạo này tui tập trung viết truyện ngắn, nên hơi túng bấn. Mai mốt tui viết báo lại, có tiền trả em ngay. Tui phải ứng thí cuộc thi báo Văn Nghệ mới được!”.
Quả nhiên, ít lâu sau, Ngô Phan Lưu ở tuổi 64 đã đoạt giải nhất cuộc thi truyện ngắn báo Văn Nghệ 2006-2007, với hai tác phẩm “Buổi sáng biến mất” và "Cơm chiều". Ngồi xe lửa ra Hà Nội nhận thưởng trở về, Ngô Phan Lưu sắm một dàn vi tính, và tập gõ lóc cóc. Từ đó, những cuốn sách của Ngô Phan Lưu lần lượt đến tay bạn đọc như “Cơm chiều”, “Người không giăng câu Kiều”, “Xoa tay và cười”, “Tờ lịch gỡ mỗi ngày”…