Thứ Ba, 8 tháng 8, 2017

NƠI BẾN SÔNG XƯA - THỦY ĐIỀN

Nơi Bến Sông Xưa
   Còn độ khoảng hơn ba chục mét nữa là đò sẽ đến bờ. Trên bến lố nhố năm ba nàng con gái, tiếng lanh lảnh, giơ tay phất phất như chào đón và cất  tiếng “Anh Điền em nè “. Tôi đoán chắc là giọng con Thủy chớ không còn ai vô đây và vẫy tay chào lại.
      Thật đúng. Vừa đến bến, là nó nhào vào ôm chặt lấy tôi mà không ngượng ngùng. Mọi người đứng nhìn nỗi mừng nó đã dành cho tôi sau bao ngày xa xứ cũng muốn cảm động theo. Đoán giọng nó được là vì ngày còn ở nhà chơi chung với nó và mấy đứa bạn, nó là người lớn giọng nhất. Nhớ hồi ấy, lúc thấy nó vui tôi hay trêu, Thủy mà cứ cái đà nầy là ế chồng mất. Nó không giận mà chỉ hả miệng cười. Tại tính em vậy đó, ai ưng thì ưng, còn chê thì em ở vậy. Tôi cũng cười, Thủy nói thế là không được. Tính nầy cũng dễ sửa thôi mà.
      Hồi đầu khi xa quê, nó và mấy cô bạn cũng giận tôi nhiều lắm. Vì không một lời từ giả. Nhưng thời gian rồi nó cũng hiểu dần và thông cảm. Bỡi, đi vượt biên mà làm sao ăn mừng từ giả được ch, đi trong lén lút, trốn tránh lúc giữa đêm hơn nữa ngày ấy ai tin ai, lỡ vui miệng thì chết cả đám, nên đành lặng thinh và âm thầm ra đi. Bước lên tàu mà trong thân tâm thấy buồn và đau xót lắm, nhưng đành phải chịu.
     
Qua những năm sống nơi xứ người, mỗi lần gởi thư về thăm nhà, tôi cũng hay gởi kèm để thăm bọn nó. Tôi nghiệp, mỗi lần nó viết thư sang thăm hỏi và hay rủ về một chuyến, đọc xong, thấy ray rứt vô cùng. Thú thật, trong đám bạn thì tôi quí mến Thủy nhiều nhất. Tuy bu lô, bu la, nhưng lòng rất tốt.
      Ngày qua ngày, công việc cứ lấn dần công việc, tự dưng tôi quên hẳn hai chữ Ngọc Thủy trong đầu. Tôi biết Thủy và các bạn cũng trách tôi nhiều lắm. Nhưng phương xa người ta quên mình, thì mình cũng chẳng để tâm làm gì.
      Cách đây hai năm vào dịp tết, tôi có về thăm quê nhà. Trước khi về tôi có cho gia đình hay trước, nhưng không biết sao những tin tức ấy đã lọt vào tai của Thy và các bạn ngày xưa.
      Mặc dù không có cơ hội đi đón tôi tại Phi trường Tân Sơn Nhất, nhưng các nàng đã chờ tôi từ lúc sáng nơi bến Đò Tân hội. Sự bất ngờ khiến tôi không cầm được những giọt nước mắt thâm tình. Gặp lại nhau trong nghẹn ngào, nhung nhớ Thủy chỉ biết ôm tôi và khóc như vừa tìm được cái gì mình đã đánh rơi.
      Không nỗi mừng nào bằng nỗi mừng hội ngộ, bao phiền giận tôi bấy lâu bỗng dưng tan biết mất. Thủy xem tôi y như những ngày nào còn tuổi trẻ, thân thiện và cùng tôi sát cánh suốt đoạn đường về đến nhà. Tôi cũng thế, vì mừng quá, tự nhiên quên mất cái gia đình bên cạnh. Mọi người cứ chăm chú cái tình anh em bất diệt mà dường như cũng xúc động theo.
      Qua ba mươi ngày làm Việt kiều về thăm quê, tôi cảm nhận ngoài gia đình không ai cho tôi cái tình thắm thiết như Thy đã dành riêng cho cá nhân tôi trong suốt cuộc hành trình. Cảm ơn Thủy nhiều lắm, cảm ơn người bạn bé nhỏ của tôi.
      Ngày trở lại xứ người, là ngày tôi lại phải xa Thủy lần thứ hai, thương Thủy nhiều lắm. cô bạn dễ mến. Và, ngẫm lại rằng dù ở đâu, phương trời nào ta cũng vẫn còn những người bạn cũng như mối tình đẹp mà suốt cuộc đời họ luôn luôn là kẻ chân tình trước sau như một dành riêng cho ta.
Một chiều
Gặp lại em
Nơi bến sông xưa
Giọt lệ đỗ như mưa
Tấm chân tình hiện diện
Đời còn thấy dễ ưa........!
Thủy Điền
                                                             01-08-2017


Đổi Chai
    Nó đang ngồi trên thềm ba nhà, tay cầm hai bịch kẹo, miệng nhai lia lịa, không thèm nhìn ai.
      Mẹ nó đi lễ nhà thờ về đến, thấy nó đang bận rộn với bịch kẹo. Hỏi ?
-Marc ! Kẹo ở đâu mầy ăn và có cả hai bịch thế?
-Con vừa mua ở Kios (Quán cóc) gần bên.
-Tiền đâu mầy mua?
-Con vừa đổi 10 cái chai mũ không mẹ để trong nhà bếp (Ở Đức mỗi chai nước uống phải thế chân 0,25 €).
-Hôm nay Chúa nhật, ai đổi cho mầy. Con nói láo với mẹ phải không ? Mà ai đổi cho con chứ ?
- Ông Nội.
      Khi nghe nó nói đến ông Nội xong, bà cười bà bỏ vào nhà.
  Thằng Marc có bản tính rất thích ăn kẹo, ăn đến nổi năm nay mới có sáu tuổi mà chỉ còn vài ba cái răng thưa thớt. Bởi thế khi biết được mẹ nó nhất định không mua dự trữ trong nhà sợ nó và thằng em nhỏ sẽ không còn cái nào. Chính vì thế mà nó lúc nào thấy ai ăn kẹo cũng thèm thuồng đến chảy nước vảy.
      Nhà nó ở gần chợ, thường ngày hay theo mẹ đi Siêu thị mua hàng và đổi chai, nó để ý và cũng tự đi đổi vài ba lần nên khá quen. Hôm nay thèm kẹo quá, chờ mẹ đi lễ nhà thờ, nó lén vào nhà bếp lấy mười cái chai định đi đổi, lấy tiền và mua kẹo. Nhưng nó quên mất hôm nay là ngày Chúa nhật Siêu thị đâu có ai làm việc đâu mà đổi. Đi thì cứ đi…..!
      Ông Nội nó đang làm cỏ trước sân, bỗng dưng thấy nó đi lơn tơn xách hai bịch mũ chai không đi về hướng Siêu thị. Ông bảo.
-Marc cháu đi đâu thế?
-Thưa ông cháu đi đổi chai.
Ông cười.
-Hôm nay Chúa nhật đâu có ai đổi chai cho con.
Nó bảo .
-Tại sao?
-Thì ông đã bảo là Chúa nhật, đâu có ai làm việc kia mà.
Thấy nó gương mặt sú sị, không vui, muốn khóc. Ông bảo tiếp.
-Thôi được, vào đây ông đổi cho, lấy tiền đi mua kẹo đi về ăn nhớ giấu mẹ, mẹ thấy sẽ bị đánh đòn nghe chưa.
      Cầm trong tay hai đồng rưởi, mừng quá chạy u sang quán Kios bên cạnh mua hai bịch kẹo và chạy một nước về nhà ngồi ăn ngon lành.
      Sáng hôm sau chờ nó đi học, ông Nội nó xách hai bịch mũ chai không sang trả lại cho m nó và bảo: Lâu lâu bây cũng mua cho nó ít kẹo ăn cho vui, con nít mà hay thèm ngọt, không mua luôn tội nó lắm. Hư răng- rồi sẽ mọc răng khác chúng còn nhỏ không sao.
      Và, chuyện xãy ra ngày hôm qua là điều vợ chồng con cần chú ý. Thôi ba về đây.
Thủy Điền
30-07-2017

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

BÀI MỚI ĐẮNG

Truyện ngắn: BÊN CÁNH GÀ CHÁNH ĐIỆN _ NGUYỄN HẢI ĐĂNG

Bên cánh gà chánh điện phần 1 BÊN CÁNH GÀ CHÁNH ĐIỆN Xe dừng lại với tiếng xột xoạt trên mặt đường, như bao chuyến xe đã ghé qua từ thuở ...