Thứ Tư, 31 tháng 5, 2017

HÔM TÔI VỀ - THỦY ĐIỀN

Hôm Tôi Về
 
Hôm tôi về nhìn quê buồn quá
Người thân, quen đâu mất hết rồi
Chỉ toàn người lạ nhìn tôi
Lòng ôi đau xót bùi ngùi vô biên
 
Ngày xa xứ lên đường vượt biển
Tuy không người đưa tiễn, tiễn đưa
Nhưng quê còn lắm dư thừa
Thân, quen bao kẻ sớm trưa ngày ngày
 
Hôm tôi về thật là áy náy
Khi hỏi chào người mới, tha phương
Buồn ơi ! Ơi hỡi là buồn
Giọng người năm cũ tôi thương đâu rồi.
 
Thủy Điền
29-05-2017

Thứ Hai, 29 tháng 5, 2017

TA XA HÀ NỘI THƠ NGUYỄN KHÔI - LỜI BÌNH PHẠM ĐỨC NHI

 TA XA HÀ NỘI
              NỖI BUỒN TÊ TÁI CỦA MỘT NGƯỜI HÀ NỘI
 
Ngày nghỉ lễ
thôi, ta xa Hà Nội
về Nhà Quê nghỉ dưỡng thỏa tâm hồn
xa để "thoát" lấn chen, xô đẩy
tìm nơi "buồn" yên tĩnh, dịụ dàng hơn...

Ô
i Hà Nội,
đi xa cho bớt "sợ" đường cây xanh bị "đốn" nắng vỡ đầu
xe ùn tắc, kinh bọn len cướp giật
"Người Tràng An thanh lịch" ở đâu đâu?

Ôi Hà Nội,
phố phường xây chắp vá ,
cầu Long Biên để "rỉ" đến bao giờ?đường gốm sứ bụi bám hoen mưa nắng
gái quần đùi đến bẹn phóng xe đua...

Ôi Hà Nội,
còn mấy Nàng thỏ thẻ?
mở miệng  ra là "đ. mẹ" chửi thề
dân tứ xứ vào Kiếm Tiền, chụp giựt...
còn góc nào thanh thản
uống Cafe'?

Ôi Hà Nội,có điều gì không ổn?như trên mâytrên gió "cấp điều hành"?
mong sớm có một Tràng An thanh lịch
để ta vềsoi bóng xuống Hồ Gươm. 
            -----Viết tại Gia Lộc- Hải Dương 28-4-2015        NGUYỄN KHÔI
       (Nhà văn Hà Nội)

ĐÃ ĐI KHÔNG NGOÁI ĐẦU NHÌN LẠI - THẠCH ĐÀ

ĐÃ ĐI KHÔNG NGOÁI ĐẦU NHÌN LẠI
          Đã đi không ngoái đầu nhìn lại
          Dù con đường phía trước quá dài
          Không phải nói phải như ,giá mà …chỉ sống với hiện tại
          Dù từng ngày thời gian thăm thẳm trôi

          Đang đi không thể dừng lại nữa chừng
          Xin nghỉ ngơi dừng lại cuộc chơi
          Hành trình đó dù tâm linh hay cuộc đời
          Không ai tới đích khi quay lại từ đầu

          Nếu không đi đến những mùa vui
          Thì chắc chắn bạn đối diện nỗi buồn
         

          THẠCH ĐÀ 

EM LÀ MÙA XUÂN - THỦY ĐIỀN

Em Là Mùa Xuân
Em như cơn gió mát
Nhè nhẹ buổi chiều tà
Em là những bông hoa
Nở cười trong nắng sớm
Em như loài Ong, Bướm
Mang hương vị muôn phương
Em như đàn Én lượn
Khoe sắc sáng bình minh
Em như những giọt xuân
Rơi vào khoảng chân không
Làm sống dậy tình nồng
Những tâm hồn cô lẻ.
Thủy Điền
25-05-2017


Chủ Nhật, 28 tháng 5, 2017

CHÚT TÌNH GỬI ĐẾN MÁ - THẠCH ĐÀ

CHÚT TÌNH GỬI ĐẾN MÁ
          Má ơi! con đã xa nhà hai mươi năm
          Cũng từng ấy ngày đêm má tất bật mưu sinh
          Để từng chiều ngóng về phương Nam xa xôi

          Đứa con trai đầu lòng phiêu bạt
          Hai mươi năm khôn nhà dại chợ
          Má buồn thương ngóng phía căn phòng

          Những câu thơ đến với con như mắc nợ
          Chữ nghĩa không giúp ích gì cho má
          Đời con một thằng lông bông

          Vấp ngã cuộc đời con lại muốn về bên má
          Má lại ghìm nước mắt vào trong
          Mở ra một cánh cửa khác khi cuộc đời khép lại

          Đôi khi con muốn quay về mái nhà xưa
          Nhưng cuộc đời níu con sang hướng khác
          Đôi khi con muốn làm một cái cây trong vườn
          Để chiều chiều gió mẹ an ủi

          THẠCH ĐÀ 

QUÁ KHỨ - ĐẶNG XUÂN XUYẾN

QUÁ KHỨ
 
Quá khứ buồn cứ để ngủ yên
Đừng ném vào nhau nỗi đau hiện tại
Đừng gầm ghè nhau ánh nhìn thương hại
“Mây của trời hãy để gió cuốn trôi.”
 
Oán hờn gì câu nói đầu môi
Có yêu đâu mà biện môi với lưỡi
Ghé qua nhau chỉ giải nghiền cơn khát
Đắng đót làm gì vị mặn mồ hôi.
 
Quá khứ buồn cứ để lạc trôi
Trăng với sao không đắp nền hạnh phúc
Thuyền với biển không nối cầu nguyện ước
Mây gió buồn cứ để dật dờ trôi.
*.
Hà Nội, 27 tháng 05.2017
ĐẶNG XUÂN XUYẾN

Thứ Sáu, 26 tháng 5, 2017

CHÚ ĐẠO ỔI - THỦY ĐIỀN

Chú Đạo Ổi
 
 
 Hơn hai tháng nay, cuối tuần nào mấy nhà lân cận cũng thấy thằng Khánh vác về nhà hai Carton nước ổi. Ai cũng ngạc nhiên và hỏi?
-         Chú Khánh, bộ dạo nầy muốn làm ông Đạo Ổi sao mà toàn uống nước ổi không vậy chú ? Còn bia và rượu mạnh bỏ cho ai.
-         Đâu có, thì trộn qua trộn lại cho vui. Bia, rượu mãi oải quá.
 
     Kể từ ngày sang Đức cho đến nay, nếu đem ra mà so thì thú thật chưa có ai làm việc nhiều giờ bằng Khánh. Không biết Khánh làm để phục vụ vào trường hợp gì thì cũng chẳng ai biết cả. Bởi, Khánh chưa bao giờ thố lộ. Phải nói Khánh cừ thật. Sáng sáu giờ thức dậy tới hãng làm việc cho đến bốn giờ chiều về, ăn vội, chạy đến MacDonalds làm suốt đến hai mươi bốn giờ khuya, về nhà ăn gói Mì gói, ngủ, sáng thức dậy đi làm tiếp, cứ thế từ thứ hai đến thứ bảy. Và, trọn ngày Chúa nhật là Khánh có mặt tại nhà hành Hong Kong từ mười giờ sáng cho đến hai mươi ba  giờ đêm. (Nói chung trừ những lúc đi ngủ, Khánh chẳng có một giờ nào rảnh rang như mọi người.
 
     Ai cũng bảo: Có lẽ, thằng Khánh nầy định cất nhà hay mua nhà gì đây. Trong nghi vấn, người ta cứ chờ mãi xem anh chàng nầy sẽ bao giờ thực hiện. Nhưng tiếc thay, cả hai mươi mấy năm nay có thấy hắn cất, mua cái gì đâu- rồi bắt đầu chuyền tai nói nhỏ, vậy là hắn giàu lắm, có một khối tiền.
 
     Bây giờ Khánh đã bốn mươi chín tuổi. Qua hai mươi tám năm làm việc, Khánh tự thấy sức khỏe mình yếu dần, nay bệnh, mai đau cứ đến thăm Bác sĩ liên tục mà vẫn không thấy thuyên giảm và Khánh đang tìm cách ngăn ngừa để khỏi xảy ra những điều đáng tiếc.
 
     Một hôm Khánh đọc được một bài văn của một Tác giả Việt ở Úc châu viết. Ông ta viết một bài truyện ngắn tản mạn vui, nửa đùa, nửa thật. Bài văn có một đoạn ngắn“ Nếu ai muốn khỏi bệnh và sống lâu thì hãy nên chú ý những điều kinh nghiệm của những nhà nghiên cứu về đời sống trên thế giới như sau „:
1-    Theo người Đại Hàn mỗi ngày nên ngậm mười gram sâm Cao ly thì năm chục năm mới đến Bác sĩ một lần.
2-    Theo người Ấn Độ mỗi ngày chỉ cần uống một lít nước ổi thì mười  năm mới đến Bác sĩ một lần.
3-    Còn người Việt Nam thì đơn giản hơn, chỉ cần uống một cốc thuốc rầy là khỏi đến Bác sĩ luôn.
 
     Trong câu chuyện nửa đùa, nửa có lý. Khánh thấy ông nhà văn nầy nói nghe cũng được tai. Và, Khánh bắt đầu làm theo. Nhưng nếu thực hành như điều một thì tốn kém và khó ngậm vì đắng. Nên anh ta chọn điều hai vừa túi tiền và dễ thực hiện.
 
     Khi quyết định xong, Khánh chạy ra cửa hàng Việt nam tận trung tâm thành phố và đặt hàng. Ông chủ nhận, theo lịch trình cứ thế đúng cuối tuần là Khánh mang về nhà uống thay nước.
 
     Ròng rã hơn hai tháng nay, ngỡ mình bớt bệnh và trong tương lai sẽ hết bệnh. Nhưng rồi bao hy vọng đã tan tành theo mây khói. Cơn bệnh không bớt đi phần nào mà càng lúc càng tăng thêm và còn bị xóm giềng ghẹo trêu là ông Đạo ổi. Trong thất vọng, Khánh tìm đến một Bác sĩ chuyên khoa để tìm hỏi căn bệnh gầy còm của mình.
 
   Ngỡ Bác sĩ nói điều gì. Ai ngờ ! Bác sĩ bảo: Anh về bỏ bớt hai ca và ăn ngủ đầy đủ thì sẽ hết ngay. Khỏi cần mỗi cuối tuần phải ra tiệm Á châu vác è ạch mấy kết nước ổi về cho mệt. Và, xin nói thêm nếu anh không nhường bớt công việc cho người khác, dù anh có ngậm một ngàn tấn Sâm hay uống một vườn ổi thì cũng chẳng có tác dụng gì.
 
Thủy Điền
21-05-2017

Chủ Nhật, 21 tháng 5, 2017

THƯ CUỐI NGÀY GỬI EM BRIGITE- ANDRE- LOUIS AUZIERE

THƯ CUỐI NGÀY GỬI EM BRIGITE(André-Louis Auzière – chồng cũ của em Brigite Trogneux.)

Cả thế giới hồi hộp dõi theo những gì đang diễn ra tại điện Élysée
Anh phải đóng cửa ngồi một mình trong ngôi nhà ngoại vi thành phố
Vậy mà tiếng tivi vẫn cứ vang trong từng căn phòng nhỏ
Người Pháp đang đón chào Macron – vị tổng thống trẻ trung nhất trong lịch sử nước mình

Chắc là em không còn tâm trí nào để nghĩ đến anh
Cái tên André-Louis đã bị xóa rất lâu rồi trong bộ nhớ
Nhưng anh không thể quên Trogneux tóc vàng một thuở
Những thanh chocolate vùng Rua đâu dịu ngọt bằng nàng

Anh nhớ lại những buổi chiều anh phải lang thang
Chạy khắp mọi nẻo đường Paris để tìm cho con hộp thuốc
Chỉ mười năm với ba đứa con có được
Ba đứa con – minh chứng cho tình yêu chúng ta – đẹp hơn cả thiên thần

Anh không ngờ chuyện bắt đầu từ một ngày em đòi li thân
Rồi em nhất quyết kêu anh ra tòa bằng cái đơn li dị
“Không thực sự hạnh phúc” – em tự nhiên nói thế
Cuối cùng đành phải chiều em thôi

Vì anh biết em đã tìm thấy một phương trời
Cứ như Newton bất ngờ tìm ra định luật quả táo rơi
Em ngỡ ngàng tìm ra một chàng trai kém mình hai con giáp
Cũng chẳng có gì bất thường (nhất là nước Pháp)

Song gia đình của chúng ta
thì lại giống như bao gia đình kia tất thảy ở trên đời
Em đã có một mái nhà, một mái ấm đó thôi
Dù ai đó cao siêu
Là Hoàng tử, là Nhà vua hay Chúa Trời đi nữa

Em nên nhớ chữ Thủy Chung là muôn đời muôn thuở
“Công chúa lấy thằng bán than”, cũng theo nó lên rừng
Có thể em đang mơ một sự nghiệp lẫy lừng
Tổng thống với Đệ nhất Phu nhân tâm đầu ý hợp

Hai mốt phát đại bác vang trời, em đừng choáng ngợp
Tiếng trẻ thơ khóc năm xưa mới đúng nghĩa gia đình
Thật buồn trong giây phút này chỉ anh nghĩ đến anh
Nhưng anh bỗng thấy ấm lòng

Khi Sébastian, Laurence, Tiphaini vừa nhắn tin cho bố
“Chúng con yêu bố ngàn lần. Bố hãy tin điều này bố nhớ
Lát nữa, tan cuộc tại điện Élysée, chúng con sẽ về nhà
Cuộc sống sẽ thực sự bắt đầu với bốn bố con ta…”

CHÙM THƠ CỦA THỦY ĐIỀN

Mùa Hạ Xanh Xao
 
Mùa hạ nầy em xanh xao như lá
Mắt đỏ tròng, dòng lệ đã cạn khô
Biết không anh ? Vì cứ mãi đợi chờ
Nhưng thăm thẳm lại càng xa thăm thẳm
 
Mùa hạ nầy cô đơn, nghe buồn lắm
Thiếu bóng ai ngồi cạnh gốc phượng già
Thiếu lời nói, nụ cười xưa từng đã
Giọng ngọt ngào duyên dáng giữa màn đêm
 
Nhớ thương anh giờ biết chốn nào tìm
Ngồi rơi lệ đến cạn tàn nước mắt
Ngày lẫn đêm ra, vào và cứ khóc
Thân héo mòn dáng dóc lại xanh xao
 
Mùa hạ nầy. Ôi ! Khổ biết là bao
Lời than thở, thở than từng đêm tối
Người vạn dậm có nghe gì em nói
Tháng năm dài có ai hiểu lòng tôi.
 
Mùa hạ nầy mùa hoa phượng đơn côi
Chiếc băng ghế cũ xưa giờ vắng khách
Cô gái nhỏ không còn ngồi đọc sách
Nhật ký tình trang giấy vẫn trơ trơ.
 
Chẳng còn gì hứng thú để làm thơ
Viết đôi chữ khép vào làm kỷ niệm
Mùa hạ nầy phượng trổ màu lạ, tím
Đánh dấu buồn hai kẻ đã xa nhau.
 
Thủy Điền
20-05-2017

+++++++++++++
 

Thứ Bảy, 20 tháng 5, 2017

LAN MAN VÀ CHUYỆN ĐÀN CỪU - ĐẶNG XUÂN XUYẾN

Lan man và chuyện đàn cừu
- Thân tặng anh Vũ Đình Ninh
Chủ nhiệm Website Văn Đàn Việt -
 
I.
Tôi đặt cược đời mình
Bằng nụ cười nhếch mép
Bằng vòm ngực lép kẹp
Bằng căn phòng mốc meo ướt nhép
Bằng cót két tiếng giường ọp ẹp
Bằng cả tiếng ngủ mơ chóp chép...
Tôi kỳ vọng quá nhiều!
Tôi đặt cược quá nhiều!
Hình như...
 
II.
Đàn cừu
Ngoài kia...
 
Con đầu đàn vừa bị hóa kiếp
Cả đàn chết khiếp
Lẩy bẩy
Chen đẩy
Vào chuồng
Ông chủ oang oang
Bà chủ nhẹ nhàng
Đàn cừu
Im lặng
Cúi xuống
Nhai...
 
Đống rơm trước mặt oải mùi.
*.
Hà Nội, 19 tháng 05.2017
ĐẶNG XUÂN XUYẾN

Thứ Tư, 17 tháng 5, 2017

NHỮNG QUẢ NHÀU GIÀ - THỦY ĐIỀN

Những Quả Nhàu Già

   Sau tết Nguyên đán đúng một tuần. Hôm nay là ngày hạ nêu, mấy ông bố trẻ trong thôn xúm nhau nhậu một trận rồi cùng bàn tán: Hôm tết sang nhà thằng sáu Mận xông đất thấy một điều rất lạ kỳ. Thuở đời tết người ta cúng mâm ngũ quả hoặc là những thứ trái cây khác mà xưa nay ông bà mình hay cúng. Ngược lại hắn không làm thế mà chỉ cúng toàn những quả Nhàu già mà hắn bẻ sau vườn. Thế mà vợ và ông Nhạc gia hắn chẳng nói lời nào  mới hay chứ.
     Thằng sáu Mận tên thật là Anh Tuấn, vì hắn thích ăn quả mận từ nhỏ nên người ta đặt cho hắn cái biệt danh chết là sáu Mận. Hắn là dân gốc gác Gò vấp- thành phố Hồ Chí Minh. Nói dân thành phố nghe xôm tụ chớ hắn sống trong một hẻm nhỏ rất nghèo nàn. Gia đình hắn sống bằng nghề vác mướn, học hành thì ít. Tuy nghèo, nhưng hắn luôn mang hoài bảo là một ngày nào đó hắn sẽ trở thành một ông nhà giàu to tát.
   

BÀI MỚI ĐẮNG

Truyện ngắn: BÊN CÁNH GÀ CHÁNH ĐIỆN _ NGUYỄN HẢI ĐĂNG

Bên cánh gà chánh điện phần 1 BÊN CÁNH GÀ CHÁNH ĐIỆN Xe dừng lại với tiếng xột xoạt trên mặt đường, như bao chuyến xe đã ghé qua từ thuở ...